1. "Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí" có nghĩa là gì?  checkbox
  Hỏi : "Pháp Lý Vô Vi Khoa Học Huyền Bí" có nghĩa là gì?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
"Pháp Lý" là phải nói rành rẽ cái sự việc đó từ đâu đến và cuối cùng nó sẽ đi đến đâu. "Vô Vi" là nó trở về Không, thanh nhẹ sáng suốt ở bề...
2. Âm dương hợp nhất  checkbox
  Hỏi : Thế nào là âm dương hợp nhất? Tại sao lại có "Phật Ông" như Đức Di Lạc, hay "Phật Bà" như Đức Quan Âm?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]
Cho nên Tiên thì còn âm còn dương, còn Phật, qua khỏi Thiên Tiên rồi, âm dương tương hội, thuần âm hay là thuần dương. "Thuần âm" kêu là "Phật Bà", "thuần...
3. Âm thanh thiêng liêng giải giới lên trên không trung chuyển giải, đó mới là Tịnh  checkbox
  Hỏi : Thầy giải thích cho chúng con hiểu thế nào là, “Âm thanh thiêng liêng giải giới lên trên không trung chuyển giải, đó mới là Tịnh.”
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Bởi vì, cái luồng điển chánh của càn khôn vũ trụ là, trung tâm sinh lực càn khôn vũ trụ là điển chánh; mà mọi người không có luồng điển đó là không...
4. Ăn chay  checkbox
  Hỏi : Theo Pháp Lý Vô Vi chúng tôi bắt buộc có phải ăn chay không?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Không có bắt buộc ăn chay, ý thức ăn chay mới là người ăn chay; bắt buộc ăn chay là động loạn thêm bởi vì người ta quen ăn mặn. Mà người ta thấy ăn...
5. Ăn chay ăn mặn - Dưỡng khí trong Ngũ Tạng gia tăng thì tự nhiên bớt ăn  checkbox
  Hỏi : Ăn chay và ăn mặn khác nhau chỗ nào?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Ăn chay á, là kể như cái phương thức trị bệnh, hồi nào tới giờ mình ăn mặn á, thì cái trược khí của con thú rất nhiều. Bây giờ mình đổi cái thức...
6. Ăn chay bằng cây cỏ có phải sát sanh không?  checkbox
  Hỏi : Con người có sự sống, con gà có sự sống, cây cỏ có sự sống, thậm chí loài đất đá cũng có sự sống; vậy ta dùng cây cỏ để sống...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Cây cỏ nó là thủ trảm bá đao, tội nó còn nặng hơn con thú; nhưng mà nó được cứu qua con người, nó được đi lên. Còn con thú nó phải đúng cái luật...
7. Ăn chay và dinh dưỡng  checkbox
  Hỏi : Có cần phải ăn trường chay không?
  Đáp : Ăn chay là sự quân bình trong cơ thể. Có người ăn thịt mười mấy kiếp mà họ vẫn tu thành đạo vậy. Cơ thể họ quân bình nó hấp thụ được, thể xác...
8. Ăn chay, dinh dưỡng, và thanh khí điển  checkbox
  Hỏi : Ăn chay thì sự tiến hóa mạnh hơn, nhưng có bị suy dinh dưỡng không?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]
Cho nên, thanh khí điển hóa sanh vạn vật. Về Y Học thì họ tìm cái này là A, cái này là D, cái này là B, cái này là C, nhưng mà họ không có tìm rõ là thanh...
9. Ấn chứng khi hành Soi hồn, thấy ánh sáng  checkbox
  Hỏi : Có một lần con Soi Hồn trước kiếng buổi sáng, thì con thấy, cũng vòng đen và ở giữa thì đen mà chung quanh nó sáng, nhưng sáng không có...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Khi thấy lần đầu tiên, đó là điển của Đức Di Đà hộ độ cho, chiếu cho đó. Rồi tiếp tục nữa, Soi Hồn nữa, tại sao Soi Hồn mới thấy ánh sáng mà...
10. Ấn chứng tu học và nhâm đốc tương thông  checkbox
  Hỏi : Có một bạn đạo nói là Thầy được mở Nhâm Đốc cho ông ta, và đồng thời được có một cái xâu chuỗi chạy vòng vòng và quay rất là...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Ấn chứng thiệt và ấn chứng của đôi miệng; ấn chứng nghe và đúc kết lại nói thành cái việc đó, không có thật. Cái ấn chứng mà mình tu trong thanh...
 
của tổng cộng 668 Câu vấn đáp (được phổ biến) theo thứ tự của phần Tựa.
[1] 2 3 4 5 6 7 8  right-blu3 right-blu2
Tìm bài chép
Đánh vài chữ của bài giảng, hay tên người chép/duyệt:
 
   (Xin dùng kiểu chữ Unicode.)
 
 
Tại sao khó ảnh hưởng gia đình
 
Hỏi: Trong kinh rằng: ráng tu để ảnh hưởng hết cho tất cả. Thì con thấy ở ngoài đời con nói thì người ta thích nghe lắm, nhưng còn trong gia đình của con, con không có ảnh hưởng được một người nào hết!   -  ArrowFromIcon
Đáp:
download [mp3]
 
Đó, gia đình nó cũng ở bên ngoài. Tại sao gia đình nói nó không nghe? Gia đình là công cụ của Thượng Đế, cho xuống để soi bói và khảo đảo mình có cơ hội tu, mình không có thể dạy người gia đình, nhưng mà bạn đạo dạy người gia đình được. Đó nó kỳ vậy đó, cho nên ông Tư ổng tu nói đắc đạo, nhưng ổng không có tài cách gì mà ổng dạy con gái của ổng được! Không tài cách gì mà nói được hết!

Bạn đạo: Thôi bây giờ phải ráng chịu vậy hả Thầy, cứ tu hoài…

Còn tôi tu vậy đó, là trong lúc tôi tu thì bà Tám khi (khinh) tôi, chớ đâu có cho tôi là người tu đứng đắn! "Khi không, cái đùng một cái ngồi xếp bằng, a… muốn làm Phật một cách dễ là ông đi vô chùa đi, bận áo cà sa đi!" Thì từ đó bả khinh bỉ… Tới lúc tôi nói rằng: “tôi, mười năm sau sẽ nói chuyện với bà”. Mà tôi nói tất cả mọi người nghe hết, rồi mọi người đến, bả cũng không tin nữa! “Cái này xạo! Rót nước trà cho người ta uống hả!” Tôi nói: “bây giờ tôi mua cà phê, tôi rủ người ta cũng tới đầy nhà…”, tôi nói, “bây giờ bà rủ thử coi! Để một tuần cho bà rủ…”. Không ai tới! Thì lúc đó bả cũng yếu yếu một chút, nhưng mà rồi, rồi bả cũng thấy không có thích hợp, không có đúng. Rồi nói: “ông tu sao ông tu, thây kệ ông, ông đi về Trời thây kệ ông, tôi, tôi làm quỷ, tôi ở thế gian! A… tôi thích ăn thịt tôi phải làm quỷ”! Thét rồi từ từ, từ từ, bạn đạo dạy bả, à… Rồi mới kêu bạn đạo là sư phụ, chớ đâu có kêu tôi là sư phụ đâu! (cười)

Cho nên, mỗi người đều có ông Thầy của họ, thấy không? Cái duyên đến với tôi, tôi phải tận tình nói hết! Đó, rồi cái duyên của các bạn đi nửa đường sẽ gặp một cái duyên khác, các bạn cũng vẫn đi nữa, chớ đừng có khinh khi. Học thêm nữa, học thêm nữa, học thêm nữa, bao nhiêu đâu đủ! Chúng ta đi về nguồn cội vô cùng thì chúng ta phải học hết, không có gì mà chúng ta bỏ! Tà tới dạy cũng phải học, bởi vì chúng ta có pháp đâu có sợ tà! Cái pháp này là “khứ trược lưu thanh”, là tự giải tà, mà tà tới chúng ta cũng học rồi chúng ta thiền, ta giải nó ra! Rồi chúng ta tận độ cho đối phương được. Cho nên, đừng có chê tà mà bị mắc bẫy! Ông Thượng Đế ổng hiện ra con tà, ổng phá nó, nó chê, thì thôi, ổng bỏ luôn, ổng không thèm tới nữa, thì để nó tự chủ, nó bơ vơ, lênh đênh giữa dòng sông đó, thấy không? Rồi biết chừng nào mới ngộ được bến giác, đó là cái sự tự do của Thượng Đế đối đãi.

Cho nên, con người ở thế gian, đã tu nửa chừng thì phải bị thử thách, phải bị nhồi quả, để được thăng hoa, được lên một cái chức sáng suốt hơn trong tâm thức. Nhưng mà tới nhồi cái nó chán nản rồi! Người, nó thích về dâm dục, thì đưa cái gì nhồi nó? Con gái, sắc đẹp mới nhồi nó được! Sắc đẹp mà nó, chính nó, đã nói rằng tình dục là cái tội đứng đầu, mà chính nó đọc Địa Ngục Du Ký, mà nó cũng nói tình dục là cái tội đứng đầu, nó nhắc trong tâm nó, nhưng mà nó không tránh được, là tại sao? Nó thiếu hành! À, nó đi chun vô trong cái bóng tối tình dục đó là nó thiếu hành, mà nó không có thức tâm là nó chỉ có chìm luôn, rồi một ngày nào đó, đụng đầu một cái “cụp”, cái nó trở lại, thức giác, thấy không? Trong mê hồn trận đó, nó thức giác rồi nó mới bước ra, lúc đó mới đi mạnh hơn. Chớ bây giờ, cha mẹ cũng cản không được. Vợ chồng ngủ chung một giường, biết vậy cũng cản không được, không có cách nào, vì nó muốn chun vô cái chỗ kêu bằng “tự sát”, thì để nó đi. Và nó đi một thời gian rồi nó đụng đầu rồi nó mới biết, nó thấy cái tội đó nó sẽ hạch nó nhiều lắm.

Về cái tình yêu của đời, mẹ ruột nó sai nó mua ly cà phê, nó không mua đâu! Mà cái cô đó sai, chưa sai, mà nó đã mua ly cà phê hầu một bên rồi! Quý vị thấy chưa, thấy không? Cho nên nó hành hạ nó vô cùng, hành hạ từ đầu chí cuối, giấc ngủ cũng không yên, đi một bước lo, ghen, ghét, thương, yêu đó là nó đã bị đối phương hành hạ, nhồi quả mà nó không biết! Nó tưởng: “chu cha, không có người này cuộc đời tôi hư đi!”(cười), nó cứ nghĩ vậy đó, “không có người này là cuộc đời tôi tiêu đi”, nhưng mà kỳ thật, người này là ông Thượng Đế, người này là cái roi của Thượng Đế, đang đánh trong đầu nó, và để cho nó mở trí, nó thức tâm, nó thấy là nó càng ngày đi xuống và càng lệ thuộc, bị giam hãm trong chỗ eo hẹp và tối tăm, nó không thấy. Nó bỏ đạo mà nó không hay! Bỏ đạo là chịu đau khổ vô cùng, đi xuống cái chỗ tăm tối, mất tất cả quyền lực, quyền thế, vị trí của ta cũng không còn nữa, do người khác chỉ định! Cho nên, khi mà chìm vào cái tình trường rồi là đau khổ. Cho nên, ở đời người ta cũng có câu: “Tình trường là cánh đồng hoa, đố ai vào đấy khỏi sa lệ sầu!”. Cho nên, Tây nó nói: “l’amour c’est… ” (nghe không rõ), người nào cũng phải bị cái đó, thấy không?

Cho nên, mình phải thấy rõ cái tăm tối! Tại sao mình chun vô chỗ đó làm gì? Mình có ý thức, mình có cha mẹ, mình có Trời Đất, mình có càn khôn vũ trụ, tại sao mình chun vô chỗ bóng tối mà để hành hạ mình, để ăn hiếp mình, để hành hạ mình? Thấy rõ chỗ đó không? Đó, khổ lắm mà không hay! Nhưng mà lúc nào mà cha mẹ khuyên đó, “Khổ tôi chịu, mắc mớ gì bà, tôi chết là tôi chịu, mắc mớ gì bà, tôi chết là tôi chịu, có mắc mớ gì anh!” Thì biết rằng, cho nên chúng ta nhận những câu trả lời như vậy, chúng ta mới thấy rằng cái quyền năng của Thượng Đế rất tự do. Thượng Đế có thể bóp chết nó, nhưng không! Để nó tự bóp nó, thấy chưa? Ờ… Thượng Đế làm thinh… “Yêu đi con, hé, dẫn đi chơi đi, đi bờ suối này, bờ sông kia, hé, ôm eo đồ…” Tới lúc thả eo, thả không kịp, cũng như thả neo bỏ chạy vậy đó! Tới lúc đó mới biết! (cười). Cho nên, cái tình trường nó là một cánh đồng hoa tạm mà thôi, thấy không? Thấy nó bông tạm thôi, rồi một ngày nào nó tàn, chúng ta cũng phải bỏ nó chạy chớ làm cái gì nữa, thấy không? Nó mất tươi rồi. Đàn ông con trai cũng vậy, cánh hoa mới tươi lên, rồi ngày mai, ngày mốt nó tiêu lần lần, nó hư, nó khô hết rồi, thấy không?

Bây giờ chúng ta già, chúng ta thấy rõ rồi, chỉ có cái Hồn tôi tươi. Bởi vì già, tại sao tôi tu tôi lại thấy sung sướng, tôi thấy tôi tươi, tôi thấy tôi đẹp? Vì tôi ý thức: tôi xưa kia là một cô tiên, mà tôi qua thế gian, tôi bước vô cái cảnh địa ngục này, địa ngục của trần gian, nó hành hạ tôi, gánh vác. Nên cái da mặt tôi càng ngày càng già, tôi biết rồi, nó gánh vác, nó nhăn nhó đi, nó bị sự gánh vác, mà cái gánh vác đó nuôi cái gì? Nuôi “Dũng Chí Thanh Tịnh”. Nó chịu đựng, nó tạo được cái dũng chí thanh tịnh cho nó, rồi nó mới hiểu được: Ô, nhờ sự gánh vác này, mình mới khám phá ra mình trước kia là một cô tiên giáng trần, mình có phần sáng suốt, rồi mình mới hiểu được cái phần Hồn của mình, mình thấy đây không phải khổ, đây là cái bãi trường thi, và độ cho mình được tự tiến tự tu, mình đi trở về cái cảnh hoan lạc bồng lai tiên cảnh là nhẹ nhàng thơi thới trong tâm hồn. Mà những người mẹ hiền muốn tu mà đạt tới “thơi thới trong tâm hồn” thì có cái gì? Cái gì ngài cũng buông bỏ hết, thì tự nhiên nó thơi thới. Vì, con có tay có chân, chim có lông có cánh hết rồi, có đầy đủ hết rồi, thì để nó tự sống đi! Bởi vì hồi trước mẹ nó cũng bây nhiêu công chuyện đó mà sống tới ngày nay, thì nó cũng có bao nhiêu công chuyện đó nó sẽ sống tới ngày mai, rồi nó sẽ có cơ hội tái ngộ mẹ nó, hay là mẹ nó trở nên một chơn sư, hay là mẹ nó trở nên một vị Thượng Đế cai quản một cơ quan nào, để độ nó, thấy không!

Cho nên, chúng ta không lo con ta; lo tu là quan trọng! Nó có bài học của nó, ta có bài học của ta. Tu còn bị thử thách nhiều, càng tu càng bị thử thách, không có thử thách làm sao có cơ hội về bến giác? Không có thử thách đó, làm sao biết cái sự tự quyết của chúng ta có giá trị? Thấy rõ chỗ đó không! À, khi quyết tâm của chúng ta rồi đó, chúng ta thấy rằng: phong ba bão táp là ông Trời ổng ra bài chơi vậy, chớ ta đâu có thắm thía gì! Sanh - trụ - hoại - diệt hiểu rồi, thấy không? Nó sanh ra, nó trụ nè - một ngày nào nó tiêu, rồi nó diệt; rồi nó lại sanh - trụ - hoại - diệt rồi lại hồi sinh, sống trở lộn lại, thấy không? Đó, sống trong lẽ sống, còn mãi mãi không có mất.

Người đời vì sợ mất! Cô gái nào mà rọi kiếng nói: “bửa nay sao mặt mày xấu quá…”, cái thì tự nhiên nó nói “có cái gì thoa tốt là nó cũng thoa”, nhưng mà nó chưa có analyser (phân tách), nó chưa có phân tách ra: cho nó, nó thoa liền! Thoa cho hư da mặt nó cũng thoa, là vì nó sợ xấu thôi! Nó sợ, à, sợ thì trở nên tham, mà tham là không có cải tiến được, thấy không? Đó, còn nó yêu là nó sợ mất, nó sợ mất người yêu thì nó trở nên một người tham lam. Mà nếu là người tu thì nó dạy người ta tránh tham lam, mà nó tái tham lam thì nó còn tham lam hơn người thường, thấy không? Nó còn tham lam gấp triệu hơn người thường. Rồi lúc đó ông Trời mới có cái quy luật để cho nó: một người tu trở nên một con quỷ sứ, ác ôn, chửi mắng trời đất, chửi mắng tùm lum hết, bởi vì thất bại mà! Càng ngày càng thất bại thì bất chấp Trời Đất, rồi nhậu nhẹt, rồi cờ bạc, rồi chơi bời, rồi đủ thứ, rồi đánh vợ đánh con... Có phải con quỷ ở thế gian không? Cái chuyện đó có mà, có trước mắt, với cái tuổi của chị, cái tuổi của tôi, là mình thấy nhiều lắm rồi, những bài học đó nhiều lắm, mà may phước là chúng ta không lâm vào tình trạng đó, và ngày nay chúng ta ở trong tình trạng cởi mở, thông cảm, và thấy những người đó đang đi vô trong cái chiều hướng đau khổ, cũng cầu xin, họ một ngày nào ăn năn, tự thức, là phước cho chính họ mà thôi. Chớ chúng ta không có khả năng nào mà bao bọc đâu (cười).

 
--- oOo ---
 
 
right-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
 
Ghi Chú:

Trang Vấn Đáp này đang được cập nhật thường xuyên. Mọi ý kiến đóng góp, yêu cầu, hay thắc mắc, xin thư về chúng tôi qua địa chỉ info@vovilibrary.net. Đa tạ.