231. Minh Cảnh Đài từ đâu mà có  checkbox
  Hỏi : Minh Cảnh Đài mở thì thấy được gì, và muốn thấy là thấy, hay là chỉ thấy khi nào Ba cho thấy, và có thể là tưởng tượng không?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Minh Cảnh Đài là tu để mở, "năm chìm bảy nổi sáu linh đinh", rồi nó cũng vì tình… Cũng như cái cô này, năm chìm bảy nổi sáu linh đinh, a (cười), rồi...
232. Mình chính là y sĩ chánh của phần Hồn  checkbox
  Hỏi : Trong cái Pháp này, nếu mình chứng ngộ, nhìn thấy vi trùng trong ly nước, thì đâu dám uống nữa...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]
Cho nên cái phương pháp này là dùng điển thanh lọc, thủy điển tương giao, nước và điển tương giao. Bà nghe "thủy điển tương giao", hiểu chưa? Trong cái...
233. Minh giải về ngủ ngồi  checkbox
  Hỏi : Kính thưa Thầy, trên con đường công phu tu tập, để cho nó tiến bộ hơn thì Thầy có khuyên một số anh em bạn trẻ chúng con là nên tập...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]
Tôi nói các bạn tu là mượn cái pháp này để tu và trong cái thực hành cái hạnh tu phải dùng ý niệm niệm Phật. Niệm Phật cho nó khai thông Thượng – Trung...
234. Minh luận về Thượng Đế  checkbox
  Hỏi : Con chọn cái pháp thiền này, là để quay về chính bản thân con, để nhìn lấy con, để xét rõ nơi con và đối với ý niệm, đối với Thượng...
  Đáp : (xem cột bên phải)  - [download]   - ArrowFromIcon
Trên cái bình diện của càn khôn vũ trụ mà chúng ta thấy đây, là cái quyền năng của Thượng Đế thuộc về Võ Phật, Ngài làm việc ngày đêm không ngừng...
235. Minh tâm kiến tánh – Tu phải hợp thời  checkbox
  Hỏi : Thưa ông Tám, thế nào kêu gọi là minh tâm kiến tánh?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Cắt nghĩa rồi, minh tâm kiến tánh là mình phải thấy rõ cái sự động loạn của mình, kêu là "minh tâm". Cái tâm của mình không phải eo hẹp nhưng mà người...
236. Mở huệ nhãn thấy tiền kiếp của người khác không được nói  checkbox
  Hỏi : Thầy tu đạo đã lâu và Thầy đã mở được cái huệ nhãn và có thể nhìn được tiền kiếp của con người. Như vậy có đúng không Thầy?
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Đúng, nhưng mà cấm không được nói. Tại sao? Nếu mà tôi nói ra, người ta không phục vụ. Thì người ta hai người đang yêu, thấy không? người này với...
237. Mở khuyết  checkbox
  Hỏi : Mở khuyết là mở làm sao? Làm sao biết được, mình được mở khuyết.
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Mở khuyết là chuyện hồi nào giờ mình không hiểu không biết mà tới lúc nói chuyện với người thường hay người đạo tự nhiên cái tâm mình mở rộng...
238. Mở tâm và xuất hồn  checkbox
  Hỏi : Có nhiều anh em tu cũng có thấy luồng điển, nhưng mà có những hiện tượng kỳ lạ như là có hà-sa, minh-châu đó mình thấy chẳng hạn. Tuy...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Nó không có cái đà đó làm sao nó xuất hồn được? Nó phải khai mở, nó giải, chứng minh là chính nó đã khổ cực tu ngày tu đêm mới giải được cái phần...
239. Mổ xẻ cắt xén bộ phận cơ thể có ảnh hưởng đến việc tu không - Hồn tu lên tầng lớp khác thì bận đồ khác, nói chuyện khác  checkbox
  Hỏi : Những người bệnh, chẳng hạn như là họ mổ hay cắt xén một bộ phận nào trong người họ tu có bị ảnh hưởng gì không? tức là, khi Thượng...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Không có mất! Mở huệ thì cái điển nó còn anh thấy cái tay này chặt, thấy không? làm cái tay giả; mấy thằng cha tay giả nó ngứa, nó gãi cái bàn tay giả...
240. Mỗi bước chân đi một niệm hành  checkbox
  Hỏi : Có phải cái câu thơ "Mỗi bước chân đi một niệm hành" mà Thầy thường nói, và treo những cái câu thơ đó dọc theo đường niệm hành ở...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Bất cứ ở đâu, là mỗi bước chân đi là một niệm hành. Chúng ta niệm, chúng ta phải ý thức làm sao chân cẳng tui cục cựa được? Làm sao tôi có ý lực,...
 
của tổng cộng 510 Câu vấn đáp (được phổ biến) theo thứ tự của phần Tựa.
left-blu2 left-blu3 20 21 22 23 [24] 25 26 27 28  right-blu3 right-blu2
an image
 
 
 
Minh luận về Thượng Đế
 
Hỏi: Con chọn cái pháp thiền này, là để quay về chính bản thân con, để nhìn lấy con, để xét rõ nơi con và đối với ý niệm, đối với Thượng Đế, thì con nghĩ rằng đó chỉ là một nguyên lý mà thôi. Tu học là tự do nơi con người quyết định, không còn nơi sự ỷ lại, không còn sự nô dịch ở nơi các Đấng Bề Trên nữa. Dạ, mà không biết theo ý kiến này, con thấy rằng, đôi khi con suy nghĩ như vậy, nhưng mà con nghĩ rằng mình nghĩ như vậy nó có một cái điều sai lầm to lớn vào vấn đề phạm thượng hay chăng, dạ xin Thầy hôm nay chỉ giáo cho con.   -  ArrowFromIcon
Đáp:
download [mp3]
 
Trên cái bình diện của càn khôn vũ trụ mà chúng ta thấy đây, là cái quyền năng của Thượng Đế thuộc về Võ Phật, Ngài làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, mà anh xác định, đó là đúng: trong tâm chúng ta, ta hiền ta sẽ ngộ Ngài, thể hiện trong chỗ hiền. Ta hung ác, ta sẽ ngộ Ngài còn ác hơn ta, thấy không? Luôn luôn do tâm mà ra, Địa Ngục chính ta chọn!

Cho nên, ngày hôm nay, chúng ta tu cái pháp này là cái pháp như ý, khứ trược lưu thanh, anh làm được bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu, tự lực cánh sanh, không có sự nhờ đỡ nữa, chúng ta đã nhờ đỡ một lần một, phép lạ đã đưa chúng ta xuống, phần hồn chúng ta giam trong thể xác này mà cựa quậy không được. Biết, biết chỗ kia có Tiên mà đi tới không được, biết, biết nhà băng có tiền mà vô lấy không được, thấy chưa? Thấy cái phép lạ của Ngài đã làm một cái một cho chúng ta, để chúng ta thức tâm và coi thử chọn con đường nào! Tại sao cho chúng ta chạy quanh co đầu này đầu nọ, rồi cơ hội cuối cùng mới ăn năn tu học? Quanh co để chi? Để cho chúng ta học cái chữ Dũng trong thanh tịnh, rốt cuộc phải chấp nhận để tiến tới và không có từ chối được, rốt cuộc chúng ta không từ chối được.

Cho nên, những người chưa diện kiến được Thượng Đế, thì nói rằng “tôi ao ước được gặp ông Thượng Đế cái mặt đẹp hơn tôi”! Không! Ngài là vô hình vô tướng, từ mọi trạng thái mà có, chớ không phải một trạng thái. Nếu mà chúng ta ý thức trong một trạng thái là trật lất rồi, ông "thượng đế" đó là con ma, hiểu chưa? Thượng Đế là vô hình vô tướng, ở trong tâm ta và ở trong trung tâm của tất cả của vạn linh ở thế gian này, sức mạnh vô cùng! Càng thấy rõ điều này, chúng ta mới thấy rõ sự vi diệu của Ngài đang làm việc: từ côn trùng, vạn vật đang tiến hóa tới một tâm linh đầy đủ, để tự nó thức giác và tự nó thăng hoa thì Ngài mới nhẹ gánh.

Như ngày hôm nay, chúng ta làm con người, lần lần chúng ta thức giác: thanh niên thì ham chơi bời, dâm dục đủ thứ, nhậu nhẹt… Bây giờ chán rồi, bịnh này tới bịnh kia, bây giờ thức giác không làm nữa! Thanh nữ cũng vậy… Mà mỗi người đều có cơ hội thức tâm. Hỏi chớ Thượng Đế tự do không? Rất tự do! Cửa Trời tự do, mà cửa Địa Ngục giới hạn, vì sao? Chúng ta làm quá, tâm ta đau, thịt ta nhức, đó là giới hạn, kêu chúng ta đừng tái phạm nữa. Nhưng mà chúng ta càng nghĩ tới Thượng Đế, nghĩ sự cao siêu, nghĩ sự cởi mở, nghĩ sự vô cùng thì chúng ta cảm thấy nhẹ, tại sao? Cửa Thiên Đàng mở, mà cửa Địa Ngục thì đóng, mà chúng ta cứ chun vô cửa địa ngục để làm gì nữa? Chuốt lấy sự đau khổ để làm gì? Cái chuyện không cần thiết! Chúng ta không nên làm việc không cần thiết và nên làm việc cần thiết là: mở Thiên Môn để tiến về thượng giới, là cái chỗ thanh nhẹ đã, rồi chúng ta quyết định: tôi là duyên của Thượng Đế, hay duyên của Phật, hay duyên của Tiên. Có Thượng Đế trước, mới có Phật! Ở thế gian chứng minh rõ: có cha mẹ mới có ta, ta tu ta mới thành Phật! Cha mẹ là đại diện Trời Đất để độ ta, thấy rõ không? Cha mẹ ta, có cha mẹ rồi mới có ta, có hoa quả vạn vật mới có con người, chớ ai làm ra hoa quả vạn vật trước?

Cho nên, cái luật đó, càng tu thanh tịnh càng thấy luật, là chúng ta đọc được cái luật Vô Tự Chơn Kinh, không có chữ nhưng mà tôi hiểu đường lối phải xử trí bằng cách nào để tôi tiến hóa. Ngay trong thể xác tôi, tôi không làm cho thể xác tôi đau nữa và tôi không chun vào sự đau, và tôi không than thở để cứu sự đau và ôm lấy cái đau. Không, đó là cửa Địa Ngục, tôi phải tìm con đường giải thoát. Cái sanh tử luân hồi là đương nhiên phải có, không phải sự chấp mê đối với tôi và không phải chuyện lo lắng đối với tôi nữa. Tôi chỉ lo trở về với thanh tịnh và để tự tiến hóa mà thôi, cái đó là cái quan trọng. Như anh đã ý thức con đường “tự tu tự tiến” là chánh pháp! Nếu anh không mở, không khứ trược lưu thanh, làm sao anh rước được thanh quang của Bề Trên? Dù nói rằng “không có Ông Trời”, nói ánh nắng mặt trời thôi, ánh nắng mặt trời chiếu cho tất cả chớ đâu có chiếu cho người nhà giàu mà bỏ người nhà nghèo đâu! Thấy hông? Chính chúng ta không ý thức nổi, rồi chúng ta thích nhà giàu, ghét nhà nghèo! Chỉ có Một mà thôi, người tu của chúng ta chỉ có Một mà thôi.

Chỉ tội nghiệp cho những người không hiểu, ôm cái Có mà tương lai trở thành Không, mà họ không biết, họ cứ ôm đó rồi họ tranh chấp! Cũng như ôm trái banh chạy qua chạy lại, thét nó gạt gãy tay gãy chân rồi nằm đó la làng, một thứ! Anh dòm thấy thế sự một thứ như vậy! Cứ ôm cục bạc đó, sợ người này gạt, người kia gạt, rồi ôm chạy hoài, chạy khắp thế giới, chạy chỗ này chỗ nọ, rồi rốt cuộc rồi cũng phải buông ra đi chớ!. Ôm cái “Không” mà! Ai ăn đâu chứ “của thiên trả địa”, chớ mình có gì! Giờ phút lâm chung có đem được cái gì đâu! Hột cát đem đi không được kia mà! Thấy rõ không? Chúng ta cũng như thủ cầu đi đánh banh, ôm tiền chạy qua chạy lại thôi, rồi rốt cuộc phải buông ra đi mà thôi! Thấy rõ điều này chưa? Khi mà chúng ta càng thấy rõ rồi, chúng ta dễ buông bỏ, dễ giải nghiệp tâm. Chúng ta không có nặng về tình tứ tiền tài nữa! Không! Bốn chữ “T” đó chúng ta dẹp luôn và chúng ta trở về “không giới thanh tịnh”, thấy chỗ đó không? Cho nên, mọi người tu là phước.

Cho nên, nhiều người ở thế gian, mẹ hiền, đau khổ rồi tu, muốn khuyên con tu. “Con tu có phước con” – “Phước gì Mẹ, con phải làm chết cha, con con mới có lương mà Mẹ nói phước!”

Nó không biết cái phước ở đâu, cái phước là cho nó có sự thông minh để nó học vượt hơn người, cái phước của cha mẹ nó đã đóng góp cho nó, nó đâu có biết! Cho nó có sự may mắn của cha mẹ nó! Cái việc thiện, việc phước cha mẹ nó đã cấy cho nó, rồi ngày nay nó mới hưởng, nó tiếp tục hưởng cái may mắn đó, mà nó không biết! Nó hưởng rõ ràng mà nó không biết! Nó tưởng là cái tài năng của nó chớ cha mẹ nó không có, tại sao con người ta mà thi không đậu, mà mình đi thi đâu đậu đó, là do ai? Do phước của cha mẹ, thấy chưa? Cha mẹ đã cấy phúc điền, chúng ta mới tận hưởng, còn cái phúc điền không có chúng ta làm sao hưởng? Hưởng cái phước, mà cái phước sương của ông Trời cho chúng ta, một chút may mắn thôi là ăn không hết, thấy rõ không? Cho nên nhiều người còn nghịch lại lại cha mẹ, phản lại cha mẹ, tưởng ta là hay thì sai lầm vô cùng.

Cho nên, Ông Trời ổng cho mọi người xuống thế gian lập cảnh gia cang, có vợ có chồng, đẻ con mới biết thương cha mẹ, mới quý cha mẹ, hầu hạ con mình mới thấy cha mẹ hầu hạ mình, mới thấy cha mẹ đã cầu xin, đem được cái phước cho mình được an toàn cơm ăn áo mặc. Thấy cái phước vô cùng của cha mẹ để lại, mà không có tính toán! Còn mình nuôi cha mẹ một ngày thì mình tính rồi! “Trời ơi, tôi được mười ngàn mà bả lấy hết tôi năm ngàn rồi!”. Nó tính liền hà! Nó không bao giờ nó “đưa cho má năm ngàn, má muốn cho ai cho!”. Không dám đâu! “Má cho ai, má nói con nghe đi…”! Đó, nó khó vậy đó. Còn mẹ nó, không, buông cho nó bao nhiêu cũng được! “Vì con tôi là được!”. Thấy cái tình thương của người mẹ hiền vô giá! Tình thương của nghiêm phụ là vô giá! Phải hiểu chỗ này. Khi chúng ta sanh con, lập gia đình chúng ta mới quý cha mẹ. Mà khi chúng ta lập gia đình rồi, chúng ta biết tu chúng ta mới quý Trời Phật, thấy cái khổ tâm của những người đi trước, đã vạch đường lối thực hành để tiến tới, để khai tâm mở trí cho chính mình và ảnh hưởng người khác. Cái sự cương quyết xây dựng ý chí vô cùng đó cũng không khác gì chiếc thuyền giữa khơi, giữa bể, đã bị đập biết bao nhiêu trận bão rồi, nhưng mà ngày hôm nay thức tâm và lo tu! Biết bao nhiêu bão bùng đã đập trên đầu người rồi, ngày nay tóc bạc mắt lờ, qua biết bao nhiêu trận thử thách, thấy rõ cái chỗ này chưa?

Cho nên, các bạn tu, càng ngày càng thanh tịnh, các bạn mới hiểu được cái chơn lý này: tự thức! Còn bây giờ tôi nhắc đây, rồi về các bạn cũng quên, nhưng mà người nào có gia đình mới có ý niệm đó. Người chưa có gia đình thì thấy mình bay bướm được rồi, “đâu có cần gì ông già này ổng nói bậy, hổng trúng trật gì!”. Nhưng mà một ngày nào, các bạn bước vào trong tình đời rồi các bạn mới hiểu cái “lưới Trời” không có thưa đâu! Không có chạy khỏi một sợi lông đâu, không có làm bậy được đâu, chắc chắn phải có luật trị các bạn! Nhớ cái câu này! Đi đâu cũng không có tránh khỏi răng cưa lưới Trời.

 
--- oOo ---
 
 
right-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
 
Ghi Chú:

Trang Vấn Đáp này đang được cập nhật thường xuyên. Mọi ý kiến đóng góp, yêu cầu, hay thắc mắc, xin thư về chúng tôi qua địa chỉ info@vovilibrary.net. Đa tạ.

Tìm:
>> Advanced Search