331. Nghĩ tới Thầy là khóc  checkbox
  Hỏi : Con nghĩ tới Thầy con khóc, mà con nghĩ tới Cha con cũng khóc...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Đó là giải cái trược điển trong nội tâm, mà giải được trược điển nội tâm thì chị mới đạt tới thanh cao. Thì cũng nhờ cái tu nó mới khóc, rồi...
332. Nghịch cảnh chừng nào tiến nhanh chừng nấy  checkbox
  Hỏi : Con tìm cái gì con cũng gặp cái khổ, cái khó khăn trước hết.
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Đó, cái đó là đi đường tắt, đi đúng đường; nhưng mà cái đó, cái nghịch cảnh nó độ cho anh tiến nhanh hơn, chắc chắn là tiến nhanh hơn. Nghịch...
333. Nghiệp của kiếp này và kiếp trước trong hai bên tay trái và phải  checkbox
  Hỏi : Thầy đã giảng rằng, phía bên tay trái đó là thuộc về cái nghiệp của trong kiếp này, bên tay mặt đó thuộc về cái nghiệp tiền kiếp,...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Cho nên cái phía bên tay trái đó, luôn luôn bịt cái con mắt bên này, dòm thấy nó gần, nóng hơn, đó là liên hệ với cái điển của mặt trời. Cho nên làm...
334. Nghiệp sát của cha mẹ ảnh hưởng đến con cái  checkbox
  Hỏi : Từ ngày cha mẹ của đứa bé sống bằng nghề nhà hàng hay đồ tể (nghe không rõ) thì bị vậy!?
  Đáp : Ðó là cái Nghiệp Sát. Cái nghiệp sát đó là mình sống trên cái chết của mọi người. Mình mỗ một ngày bây nhiêu thì con mình phải bị mỗ xẻ bấy nhiêu....
335. Nghiệp thân  checkbox
  Hỏi : Cái nghiệp thân của con quá nặng nên triền miên đau ốm. Từ ngày con biết được pháp, con cảm thấy Cha Trời và Thầy đã thương con, ban...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Cái nghiệp thân là một cơ hội để đánh thức phần hồn. Cái nghiệp thân là một cơ hội để thấy rõ những roi vọt thương yêu của đấng Cha Trời để...
336. Nghiệp và nhân quả  checkbox
  Hỏi : Em con có nghiệp gì nặng mà bị bệnh triền miên, mổ xẻ đủ chỗ mà vẫn không hết bệnh, kính xin Thầy giải đáp dùm?
  Đáp : Có Nhân thì có Quả. Kiếp này là em con nhưng mà kiếp trước nó làm nhiều chuyện hung ác, hại người thì tức là hại thân. Nhìn thân nó thì thấy tiền kiếp...
337. Ngộ pháp và hành trình phát triển tâm thức  checkbox
  Hỏi : Con vô cái pháp Vô Vi này, nhưng mà con không hiểu, con còn hiểu mập mờ, con không hiểu thế nào là tu có tinh tấn hay không, hoặc là có điển...
  Đáp : (xem cột bên phải)  - [download]   - ArrowFromIcon
Cái pháp, chúng ta nói rằng: tu Phật thì rất khó gặp mà pháp thì rất khó tìm, chị hiểu cái này không? Mà ngày hôm nay chị thấy rằng tôi nắm được cái...
338. Ngoại cảnh và tà pháp  checkbox
  Hỏi : Tại sao ông nói bị điều khiển bởi ngoại cảnh sẽ là tà pháp?
  Đáp : Tưởng Chúa mà không biết Chúa ở đâu! Tưởng Phật không biết Phật ở đâu! Cứ mơ tưởng mơ tưởng và làm suy yếu thần kinh mà không tiến hóa. Nếu chúng...
339. Ngồi một chỗ phân thân làm việc  checkbox
  Hỏi : Thưa hồi ở Sài gòn có một dạo chúng con được tới thăm Thầy thì Thầy có nói rằng có thể ngồi một chỗ mà nhìn thấy tất cả chớ...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Thầy: Đúng nó như vậy, đúng như vậy, như ngồi đây mà vẫn phân thân được.

Bạn đạo: Như vậy là không cần phải xuất hồn chỉ ngồi một chỗ...

340. Ngồi thiền khi điển còn yếu  checkbox
  Hỏi : Khi con ngồi thiền, nhiều khi con mới vừa, con mới vừa lắng, tâm con mới vừa tịnh được một chút đó, thì tự nhiên làm như có cái gì...
  Đáp : [nghe/xem] - [download]   - ArrowFromIcon
Cho nên, con chưa đi tới cái chỗ thật sự mở tâm. Cái khi con ngồi đó, tới cái, cái điển con nó còn yếu, con yếu cái người ta đương lên, nó bị dội...
 
của tổng cộng 743 Câu vấn đáp (được phổ biến) theo thứ tự của phần Tựa.
left-blu2 left-blu3 30 31 32 33 [34] 35 36 37 38  right-blu3 right-blu2
an image
 
 
 
Ngộ pháp và hành trình phát triển tâm thức
 
Hỏi: Con vô cái pháp Vô Vi này, nhưng mà con không hiểu, con còn hiểu mập mờ, con không hiểu thế nào là tu có tinh tấn hay không, hoặc là có điển là thế nào? con chưa hiểu được rằng... nhờ Thầy giải đáp cho con.   -  ArrowFromIcon
Đáp:
download [mp3]
 
Cái pháp, chúng ta nói rằng: tu Phật thì rất khó gặp mà pháp thì rất khó tìm, chị hiểu cái này không? Mà ngày hôm nay chị thấy rằng tôi nắm được cái pháp, mà trước khi tôi nắm cái pháp là tôi có những sự dị nghị: Bọn này có khùng không? Bọn này có điên không? Tại sao nó nói làm cái pháp này hết bịnh, hết hoạn? Thì trước hết một triệu người ở thế gian này cũng thử cái đã, phải không? Chị đi vô trong giai đoạn thử bây giờ. Chị thử nhưng mà chị phải hiểu rõ rằng, trước mặt chị ở trong căn phòng, đồng ngủ chung ở trong căn phòng của chị, cũng mọi người đầu óc cũng có sạn, cũng có kinh nghiệm, tại sao nó tu cái pháp này? Chắc nó có một cái lý do hữu ích mà mình chưa tìm ra, mình tò mò mình tìm tới. Hữu ích ở chỗ nào? Chúng ta mới hỏi: “Trước kia bà có bịnh gì?”. Bà kia bả nói: “Tôi bịnh tùm lum: bịnh sân, bịnh si, đủ thứ bịnh làm cho tôi mệt. Bây giờ tôi tu, tôi khỏe”. Đó! Một cái mình nghe hữu ích, cái đó nó có thể thay thế thần dược được. Tôi đủ bịnh mà bây giờ tôi tu nó hết bịnh, thấy hông? Mình tìm ra, rồi lần lần mình sẽ tìm nữa, sẽ thấy rằng: tôi bước vào tôi thực thi cái pháp này và tôi thử cái pháp này. Cái Soi Hồn là cái gì? Trước kia tôi Soi Hồn một phút coi bộ thấy nó khó khăn, bởi vì cái gì lạ quá! Nhưng mà tôi làm lâu thêm hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút, mười phút tôi thấy là con đường tôi sẽ đi tới. Càng ngày nó đem sự ổn định cho khối óc của tôi trước. Thượng bất chánh thì hạ tắc loạn. Ở trên mà không có đàng hoàng thì ở dưới lôi thôi. Cho nên cái pháp này sửa bộ đầu trước, sửa cái khối thần kinh trước, từ động loạn đi trở về thanh tịnh. Khi mà chị bịt vô Soi Hồn nghe nó ồ ạt, rồi sau này nó đi tới thanh tịnh, tương lai nó cũng sẽ thanh tịnh. Khi mà chị bịt rồi, bịt hết hai cái lỗ tai mà vẫn nghe nhạc, nghe lời nói rõ rệt như vậy, là lúc đó cái tâm mình định rồi. Cái hỏa trần trược trong tim, con tim này nó đã giải tán rồi. Nó không có sân, nó không có giận, nó không có hờn. Đó! nghe tôi nói bữa nay rồi chị sẽ lần lượt làm tới ngày đó. Cái luồng điển hỏa tâm nó khai mở rồi, lúc đó thấy con người nó thấy sáng suốt. À! Nó thấy hết giận rồi! Khi tôi hết giận thì tôi không còn gì? Không còn tâm bịnh. Tôi giận tôi mới rên chứ, tôi tức tôi mới rên chứ, tôi ghen tôi mới rên chứ, tôi ghét tôi mới rên, mà tôi hết giận, hết tức, hết ghen, hết ghét thì tôi là hết bịnh. Tôi trị cái tâm bịnh của tôi bởi cái pháp Soi Hồn này. Rồi từ cái tăm tối nhắm con mắt mà tôi sẽ thấy cái ánh sáng và tôi cũng thấy đen nhưng mà cái đen nới rộng hơn. Hồi xưa cái đen tôi thấy cũng như bịt cứng ở chỗ này (trung tim chân mày) nhưng mà bây giờ tôi thấy tôi nhắm mắt được lâu rồi tôi thấy như nó rộng hơn. Đó! rồi nó sẽ đi tới cái chỗ kêu bằng sáng. Đó, lần lần, lần lần nó khai triển từ giai đoạn một; lúc đó chị mới thức hồn: tôi từ ánh sáng đến mà bây giờ tôi trở về với ánh sáng, chớ không phải ánh sáng bây giờ cho tôi! Chính tôi, do công của tôi làm ra, tôi mới nhắm con mắt thấy rộng và ánh sáng. Đúng theo Khoa học, tôi làm tôi mới được.

Cho nên cái câu nói: “Ông tu, ông đắc. Bà tu, bà đắc”. Chồng tu, chồng được mà vợ tu, vợ được, thấy rõ chỗ đó không? Thì mình phải hành mình mới mở; không hành không bao giờ mở, thấy không? Chớ người ta không dùng Soi Hồn, rồi người ta dùng lý luận, dùng lý thuyết của người này, lý thuyết của người kia, lý thuyết người nọ, che cái dâm tánh của mình, rồi sanh ra động loạn, lường gạt mình một kiếp người mà không hay. Có nhiều người như vậy, ở thế gian này. Cũng nói tu Vô Vi nhưng mà mượn sách, mượn lý thuyết không hà, thực hành không có. Khối Vô Vi có hai khối: một khối lý thuyết Vô Vi và một khối thực hành Vô Vi. Một khối nói thiệt hay nhưng mà không bao giờ sửa được tâm tánh. Đó, cái đó là bị đọa chớ không có tiến. Còn cái này làm thinh mà sửa tâm sửa tánh, cái đó là được tiến chớ không có bị đọa. Chị phải nhận định hai cái này để chị xét cho Vô Vi rồi chị mới học tiến được.

Cho nên nhiều người đã tu, đã xưng danh, đã làm công quả rất nhiều; trong khối Vô Vi mọi người đều nhìn nhận, kính mến, nhưng mà rốt cuộc biện hộ cho dâm tánh, tự ràng buộc lấy mình, tự trói buộc lấy mình, tự xiềng xích mình, tự giam hãm mình trong phạm vi không có phát triển được. Đó, chị sẽ thấy những cái đó nó có, mà bất cứ tôn giáo nào ở thế gian cũng phải có. Có chi? Để nó ý thức rằng ông Trời công bằng và cho nó biết rằng cái tội của nó, nó đem từ Địa ngục lên, mà bây giờ vẫn còn, mà nó chưa nhìn nhận nó là một tội hồn tại thế chưa giải thoát được. Nó không lo ăn năn hối cải, lo tu để giải cái nghiệp dâm của nó và để nó tiến hóa, mà nó ôm cái nghiệp dâm là đi tới cái chỗ kêu là tự sát, làm phần hồn nó càng ngày càng trì trệ và không phát triển, chỉ có thụt lùi thôi. Đó, cho nên cái phương pháp công phu này, chị phải xét từ giai đoạn một. Cái Soi Hồn, rồi tới cái Pháp Luân Thường Chuyển, hít vô đầy rún, đầy ngực tung lên bộ đầu. Tại sao phải hít vô đầy rún, đầy ngực tung lên bộ đầu? Tôi đương nhiên tôi đứng tôi hít thở thì nó cũng chạy đều trong mình tôi, tại sao bắt tôi phải hít thêm những chỗ đó, thấy không? Tôi mượn được thanh khí của ông Trời cũng như tôi là một đứa con, một đứa con của gia đình, mà cha tôi có tiền, đưa tiền, tôi cứ xài hà, tôi không biết giá trị của đồng tiền, và tôi không biết rằng giữ đồng tiền và khai triển đồng tiền trong đường lối hữu ích hơn. Thì bây giờ cái thanh khí của ông Trời cho tôi đây, tôi phải nung nấu và tôi phải giữ nó và tôi tìm hiểu nó, nó là một linh dược, nó là một điệu bùa vô cùng quý giá để khai triển tâm linh ba giới của tôi là thượng trung hạ, thấy không? trong cái cơ thể của tôi. Thì bây giờ tôi mới sử dụng, tại sao phải hít vô đầy rún, đầy ngực tung lên bộ đầu? Tại sao tôi phải tung lên bộ đầu mà không tung ở dưới hay là hả miệng cho nó xịt ra? Không! Tôi phải tung lên bộ đầu, tung lên bộ đầu tôi mới lọc được, qua cái lưới trời lọc nó mới gom được một chút thanh điển, rồi nó mới hòa với thanh giới. Lúc đó mới thấy rằng: té ra tôi từ trên kia xuống đây, tôi bị sức hút của hồng trần là thể xác này nó hút cái phần hồn tôi, bây giờ tôi chỉ si mê cái thể xác này mà tôi tranh chấp với người ta. Tôi muốn sống, tôi muốn giàu có, tôi muốn có địa vị, tôi muốn không bao giờ chết! Phải bảo vệ cái xác này không? À...! mà quên cái hồn! Còn làm Pháp Luân đầy rún đầy ngực tung lên bộ đầu là sẽ nhớ cái hồn, trở về cái thánh thai. Đầy rún đầy ngực tung lên bộ đầu nó gom điển đây, thanh hòa thanh nó mới trụ thành một cái thánh thai. Lúc đó nó xuất ra nó trở về. Té ra, mình từ ở trển, một tiên cô giáng trần, lãnh nhiệm vụ cứu độ chúng sanh, nhưng mà hành không có bao nhiêu; tranh chấp nhiều thành ra, đâm ra loạn. Chớ kỳ thật chúng ta ngự trong cái thể xác này mà biết giữ cái của quý của ông Trời và lập lại cái thể xác này cho nó quân bình, thành đạo thì cũng như ông Phật cứu biết bao nhiêu triệu người. Mà chung quy hỏi: “Chớ ông có cứu người không”? Ổng nói: “Tôi đâu có cứu ai!”. Nhưng mà kỳ thật ổng cứu ổng là cứu tất cả, vì ổng làm một việc cho tất cả mọi việc, vì sự thành công của ông Phật làm, mọi người khác cũng như nhau mà học theo để đi, thấy không? Rồi bây giờ chị tu cái pháp này là chị làm chuyện lớn hay làm chuyện nhỏ? Chị phải xét, phải xét cho kỹ. “Tôi bây giờ tôi biết sửa tôi, khai thông ngũ tạng tôi, quy nguyên chơn tánh tôi. Tôi là một cô tiên giáng trần, tôi phải nhẹ nhàng, tôi sống một cách nhàn hạ. Tôi đang hưởng lộc Trời mà tôi lại phản lại ông Trời là tôi sai. Tôi phải hòa với các giới để tôi tiến”. Lúc đó chị thấy sung sướng. Chị thấy chị có một triết lý để dọn đường cho sự sống hiện tại, thì không phải là một người phàm. Nếu là một người phàm thì cái hãng mà nó sản xuất plastic nó chế chị ra như không, cái hãng chế ra Robo nó chế chị ra như không - chế không được! Chị thấy không? Không có thể chế được chị ra được, thì chị ở đâu đó chớ không phải là ở đây. Khi mình biết mình ở đó thì mình phải trở về, mà trở về với thanh nhẹ. Phần hồn là sự thanh cao, sáng suốt, điển quang vô cùng, vô tận, không phải là cái thể xác ô trược này. Bởi vì thể xác ô trược này chúng ta quy định rõ ràng: sanh, lão, bịnh, tử, khổ nhất định. Hỏi chị có khổ không? Khổ! Chúng tôi có khổ không? Khổ! Ông vua một xứ có khổ không? Khổ! Thấy không? Côn trùng vạn vật có khổ không? Khổ! Chúng ta đồng khổ, để tìm cái gì? Tìm hạnh phúc! Mà hạnh phúc là gì? Sự quân bình, thấy không? Quân bình là gì? Thanh, trược, mình phải hiểu. À! Mình đừng có nói “tôi chê thanh mà tôi ghét trược”! Mình hòa thanh, hòa trược thì mình trở về quân bình, trở về con số không. Vốn chị là “không”. Hỏi, lấy gì chứng minh chị là “không”? Ô, lúc chị ra đời chị có gì đâu? Trần truồng! mà bây giờ quần áo đầy đủ đây này. Vốn là Không, mà bây giờ nó che lấp rồi, nó mất cái vốn không đi là nó thiếu thành thật, mà thiếu thành thật là gì? Tự lường gạt! “Cái này tốt hơn, cái kia tốt hơn, cái nọ tốt hơn...” So sánh cái chuyện tốt mà bỏ phế mình, phải lường gạt mình không? Rồi bây giờ hiểu rồi: tôi đã mất cái vốn KHÔNG, tôi phải về với KHÔNG. “Không” là thật thà, mà khi chị trở về trọn lành với thật thà là chị phải tha thứ và thương yêu, trong tinh thần xây dựng thì chị đâu có bị lường gạt nữa. Chị tiến trong một cách nhẹ nhàng, trong cái pháp nhàn hạ. Cái pháp bây giờ là pháp của chị đang hành: Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định là như ý muốn của chị. Chị khử trược lưu thanh mà! Chị quét rác là phải là ý muốn của chị không? Tôi muốn quét cho cái nhà sạch, mà chị quét thét rồi cái nhà chị sạch là phải đúng cái pháp như ý không? À! là chị đi tới chỗ Di Thiện Tối Lạc, là đi tới cái chỗ toàn thiện, sạch sẽ. Chị thấy căn nhà trật tự vui vẻ, chị thấy cái tâm nó thiện lắm, nó sung sướng lắm, nó vui vẻ rõ ràng. Phải Di Thiện Tối Lạc hông?

Cho nên những người tu về cái pháp này, thực hành cái pháp này là bước vào Kỷ Nguyên Di Lạc, chớ không phải đi kiếm Ông Di Lạc, chớ Ông Di Lạc lớn lắm! Di Thiện Tối Lạc đại diện cả càn khôn vũ trụ, cái chuyện đó lớn lắm, mà chúng ta bước vào kỷ nguyên đó mà chúng ta còn không chịu học nhịn nhục, không biết tha thứ và tương yêu thì chúng ta không có bao giờ bước vào ngưỡng cửa được. Thấy không? Chúng ta hiểu cái này, chúng ta phải trở về, trở về cái cảnh thanh nhẹ đó, lớn rộng vô cùng, để độ ta và độ tha, chớ không có bị hẹp đâu. À! Chị nhìn lại cái tâm đời của chị từ mấy chục năm, từ nhỏ tới lớn, rồi lấy chồng lập gia cang này kia, sống trong chỗ eo hẹp không hà. Không có một giây phút sung sướng, thiện không có thành thiện, mà lạc không có lạc thì đâu có sung sướng đâu. Ở trong cái phạm vi eo hẹp tức tối, muốn bay, bay cũng không được, mà muốn bỏ, bỏ cũng không xong! Bây giờ phải làm sao? Thì mình phải thực hành. Muốn thực hành thì phải nhịn nhục. Muốn tháo gỡ những sự rắc rối trong nội tâm của mình như tơ vò là mình phải nhịn nhục, như một từ mẫu, để gỡ từ sợi ra. Cho nên phải tham thiền. Tham thiền là nhịn nhục. Tham thiền là trở lại với sự quân bình. Tham thiền là tự mình thức giác. Tham thiền là đọc lại cuốn Kinh Vô Tự. Tham thiền là chú nguyện sử dụng những lời nói không lời. Nói với Trời Đất mà không có một lời, không có âm thinh, mới thấy cái giá trị trường sanh bất diệt. Khi chị hiểu điều này chị đi vô trọn khóa, giàu mạnh của Trời Phật. Mà giàu mạnh của chính chơn tâm của chị có chớ chị không có xin ai hết, chị thấy chưa? À! Cho nên chị cố gắng tu, lần lượt chị noi gương chúng tôi, thực hành và xét lấy chị, rồi sau này chị thấy rằng điển là gì? Tu là gì? Tại sao tôi phải tu? Tôi mất quân bình tôi phải sửa chớ. Bây giờ tôi phải sửa! Tôi sửa lại quân bình là tôi an lạc rồi, thì mọi người sẽ nhìn tôi một cách sung sướng và tôi sẽ hòa với tất cả mọi người một cách thương yêu. Chị hiểu chỗ đó không?

À! Cho nên cái đường đi chị phải xét cho kỹ, rồi không có sai lạc. Thực tế trong cái Khoa Học Huyền Bí là mắt phàm không thấy. Chị hành, chị thấy nội tâm chị. Chị hành, chị thấy sự đau khổ của chị. Chị hành, chị thấy rõ nước mắt chị là để độ đời, chị cũng phải làm được. Mà nước mắt chị cũng là trược mà chị giải ra, chị thấy không? Chị thấy rõ nước mắt chị là tình thương vô cùng của các giới. Nước mắt chị không ngừng chảy cũng như suối của Đấng Cha Trời, suối yêu của đấng Cha Trời, chị hiểu chưa? Cho nên khi chúng ta nới rộng chừng nào, hiểu rộng chừng nào chúng ta mới thấy cái biển yêu của Thượng Đế, mà chúng ta đang lội trong biển yêu là hiện tại. Mọi người đâm đầu đi tu là gì? Muốn lội trở về cái biển yêu của Thượng Đế, của Cha ta thật sự, của Mẹ ta thật sự - cái vốn căn bản của chúng ta có không bao giờ mất. Chị thấy không?

À! Cho nên mỗi người đều có cái thức vô cùng, mới tìm đường trở về với chơn lý. Còn nếu mà chị không có cái thức vô cùng, chị đâu có thấy cái giá trị của chơn lý mà chị đi tu, chị đi kiếm tiền giàu có sướng hơn (cười). Nhưng mà rốt cuộc chị đã thấy tiền bạc không có trường cửu với chị. Xác phàm không có trường cửu với chị. Nhưng mà chân lý là trường cửu với chị, là sự không thay đổi, là trường cửu với chị, là tâm thức của chị.

Cho nên tu để trở về với tâm thức. Cái đằng này chúng tôi đề nghị chị niệm Phật ngay trung tim bộ đầu, dời cái phàm tâm này trở lại với chơn tâm thì không có ai cướp giựt cái tâm này. Còn những người còn ôm cái con tim này, rồi họ tới họ nói: “chu cha, anh cống hiến con tim vàng cho em”, cái tin! Rồi đâm ra cái nhập ngũ, cái khổ luôn. Chị thấy không? (cười) Té ra giả không hà, xạo không! “Anh cống hiến cho em cái tim vàng”, nhưng mà tim nó là tim đất mà nó la tim vàng. Còn cái “tim vàng” ở đây nó quên mất rồi. Cái tim này á, không có ai lấy được, mà cũng không có cho ai được, chỉ hòa với Trời Phật để độ mình và độ họ mà thôi, thấy không?

Cho nên thế gian toàn bị lường gạt và tự gạt mà thôi. Cho nên chị hiểu cái đó và ngày hôm nay có duyên lành được ngộ tôi, tôi phân tách rõ ràng, cho chị và cho tất cả mọi người. Nếu mọi người chọn một con đường tự mình đi tới và thức tâm hơn, sáng suốt hơn, dễ dãi hơn thì phải chỉ thực hành mà thôi, chớ không có nhờ ông Thánh, ông Thần nào giúp! Mà ông Thánh ông Thần cũng không có phù hộ chị đâu, ha. Nhớ cái lời này! Chính chị là người phải phù hộ chị, sửa chị là phù hộ chị, mà không sửa chị là không có bao giờ phù hộ chị. Chị không cấy phúc điền ngay giờ phút này thì tương lai không có ai rước chị vô nhà mà mời chị ăn cơm. Chị giúp họ, họ giúp chị chớ gì, thấy không? Mình cấy cái phúc điền là mình đi giúp người ta, mình có những cái chơn lý hay mình chỉ nói cho họ để họ thức tâm, họ trở về với chính họ, đó là vàng. Rồi từ người này giúp người kia, người nọ thì lan rộng ra là cái phước, làm sao mà xài cho hết.

Cứ lo hết tiền hoài hà! Tiền chắc chắn là phải hết mà cứ lo hết tiền hoài! (Cười) Giữ cái tâm đi! Cái tâm là không có bao giờ mất, thấy không? Đi đâu đi, xuống Địa Ngục cũng còn cái tâm, nếu mà xuống Địa Ngục không còn cái tâm, ta bắt hồn về làm sao nó nói chuyện, thấy không? Nó nói: “tôi lường gạt ai, này kia, kia nọ... Thôi làm ơn trả cho tôi năm xu cho bà đó!”. Năm xu cũng bắt đi trả cho bà đó tôi mới được tội nhẹ, thấy không? Không có lường gạt ai được. Cái luật Trời là luật Trời chớ không có chối cãi đâu. Nó xử ngay trong tâm chị đó. Chị mà chị gạt tôi ngàn đồng là chị cắn rứt, thấy không? Chị buồn bực, đó là lương tâm nó xử chị rồi, tôi đâu có cần xử chị, thấy không? Phải luật Trời trong chị không?

À! Cho nên ráng tu để thấy rõ luật Trời. Và mình thuận Thiên giả tồn, nghịch Thiên giả vong. Mình thuận với ông Trời thì mình thấy mình còn sống, mà mình nghịch với ông Trời thì mình thấy mình khổ; mình ôm của mà mất của hồi nào không hay! Chị ôm của chị mới thành nhà giàu. Chị thành nhà giàu thì chị mới có mục tiêu cho thằng ăn cướp. Nó đi kiếm nhà giàu nó giết chớ nó đi kiếm ba nhà nghèo nó giết đâu, chị thấy không?(Cười) Ôm mục tiêu cho người ta ám sát mà không hay! Cho nên ráng tu để tránh cái mục tiêu đó, ha. Mở cái thức hòa đồng rồi của xài không hết đâu.

 
--- oOo ---
 
 
right-yel gif
Hướng dẫn cách dùng
 
Ghi Chú:

Trang Vấn Đáp này đang được cập nhật thường xuyên. Mọi ý kiến đóng góp, yêu cầu, hay thắc mắc, xin thư về chúng tôi qua địa chỉ info@vovilibrary.net. Đa tạ.

Tìm:
>> Advanced Search