Bá vô cấm kỵ chơn nhơn hành
Tự luyện phòng thân phá vỡ mành
Đạo đức duyên tình đều tạm bợ
Không Không tự đạt trí chơn thành.

Tu còn cấm kỵ khó hành,
Buông xuôi sân hận mới rành giả chơn.
Xét mình đã phá còn hơn,
Lo cho thiên hạ lãnh ơn giả tình.
Bên ngoài tạo cảnh đẹp xinh,
Bên trong chẳng hiểu chẳng minh lấy mình.
Cứ lo luyện xét thế tình,
Toàn là tạm bợ chính mình tạo ra.
Bất minh, chẳng có thật thà,
Tu thời lại muốn ta bà đó đây.
Chẳng lo tự sửa đêm ngày,
Chỉ lo chữa chạy cầu may thỏa tình.
Giữ giam, giam giữ, lấy mình,
Khổ bao là khổ, cơ hình khổ đau.
Tâm chưa thấu đạt nhiệm mầu,
Trí người phải tự đối đầu đau thương.
Thiên đàng xét chẳng thấy đường,
Thế gian giữ thế tự lường đắn đo.
Không Không chẳng nghĩ chẳng dò,
Chỉ lo bận rộn lập đò qua sông.
Thiên Trời Địa Đất hóa công,
Công bằng bác ái tự phòng tiến tu.
Lương Sĩ Hằng.
Sài Gòn, 07-03-1971
--------------------
Sưu tầm từ trang mạng của t/v QHTN.

vovilibrary.net >>  refresh...