Vày xéo, đày tôi, lại ghét tôi
Hành tôi cực khổ, đứng đi ngồi
Theo bên hầu hạ, tìm chơn ý
Phục vụ triền miên, lại trách tôi!

Trách tôi vì điểm sang tồi,
Thiền không thanh tịnh đứng ngồi sao yên?
Số kia động loạn triền miên,
Làm sao thấy kẻ hợp duyên với mình?
Bạn ơi! thi thố dối lòng,
Vì thương cứ phải lãnh phần nhớ thương.
Năm trăm năm phân lối rõ đường,
Sống chung mà chẳng yêu thương chút nào.
Thường lo tư tưởng đào ao,
Tạo thêm nhiều chuyện chuyển giao cho mình.
Giờ đây tái hợp duyên tình,
Ngày kia tái ngộ chính mình thực thi.
Trên đường đôi bạn hành hương,
Chông gai vượt mức rõ tường lý chơn.
Chờ cho bạn tỉnh qui hườn,
Trùng phùng chồng vợ đội ơn Phật Trời.
Làm thinh mới tả hết lời,
Yêu thương đôi bạn đời đời không quên.
Càn Khôn vũ trụ tạo nền,
Thương yêu vô tận, sống bền mến yêu.
Lương Sĩ Hằng.
--------------------
Bài thơ này không rõ xuất xứ, xin bổ túc thêm.

vovilibrary.net >>  refresh...