Video PPCP VV 1994 Boston –

THỰC HÀNH PHÁP LÝ VÔ VI SAU 6 THÁNG ĐẦU THỰC TẬP

Sau khi thực tập nguyên lý “Nam Mô A Di Ðà Phật” 6 tháng bằng ý niệm, và pháp Chiếu Minh, thì chúng ta bắt đầu thực hành đứng đắn:

SOI HỒN, PHÁP LUÂN, và THIỀN ĐỊNH.

Bây giờ tôi xin bắt đầu thực tập:

NGUYỆN

Rồi trở lại một lần nữa: [mp3.1-26:40]

SOI HỒN

Bắt đầu làm pháp Soi Hồn:

Lúc Soi Hồn xong thì:

PHÁP LUÂN THƯỜNG CHUYỂN

Sự sanh tồn của con người, nhờ Nguyên Khí mà sống mạnh. Chúng ta phải áp dụng nguyên khí của càn khôn vũ trụ, hít vô, đem vô giải tỏa cái Tiểu Thiên Địa, và làm cho mình mạnh, tất cả những cái cơ tạng chúng ta được mạnh và thanh nhẹ. [mp3.1-28:58]

Những người căn nặng, tu hoài không thấy Phật, không thấy thanh nhẹ, thì cần phải làm Pháp Luân Thường Chuyển nhiều, siêng năng chú ý nhiều bộ phận đó, thì bên trong sẽ khai thông, huệ sẽ sáng, tâm sẽ yên ổn. Làm đứng đắn 6 hơi thì trong mình nó phải ấm áp. Còn những người làm mà thấy cơ tạng không được ấm áp là bộ ruột bị nghẹt không thông rồi; sự vận hành không có điều hòa, máu huyết không có điều hòa. Những bệnh đó cần thanh lọc bộ ruột thì tự nhiên cái óc nó sáng lại.

Đây là phương pháp Pháp Luân Thường Chuyển:

Đây, tôi chỉ cho một người bạn đang học thiền: họ đang làm Pháp Luân Thường Chuyển; đây là khi thở ra hết, hít vô đầy bụng, luôn luôn hạ lệnh “Đầy ngực, tung lên bộ đầu!

NHẬP ĐỊNH

Sự hiện diện của chúng ta là một phép lạ của mặt đất! Chính khối óc con người đã kiến tạo bất cứ các việc trên thế gian này: cầu cống, xe cộ, máy bay, đầy đủ hết, cũng do khối óc hình thành; đó là một phép lạ! Mà nếu chúng ta tin Chúa thì thấy không có nơi nào không có sự hiện diện của Chúa; Chúa đồng khổ cực với chúng ta, và Chúa đồng tiến hóa tới thanh nhẹ, thì chúng ta mới thấy rằng càng trìu mến Chúa chừng nào thì tâm thức chúng ta càng bình an, dễ tha thứ và thương yêu. Và chúng ta cảm thông trật tự là Chánh Pháp. [mp3.1-35:34]

Con người sống mà không có trật tự của cơ tạng tức là khùng uẩn.

Hiểu được cơ tạng, hiểu được nguyên lý của vũ trụ quang đang hỗ trợ cho cuộc tiến hóa tạm bợ ở thế gian này.

Cho nên, ở xã hội vật chất thì luôn luôn nói về tiền, nhưng mà không biết tiền, kết quả tiền có thể cứu được mình không? Không cứu được! Đến đây với bàn tay không, rồi sẽ ra về với bàn tay không; chả ai đem được một đồng xu qua khỏi quả địa cầu này! [mp3.1-36:11]

Chỉ ta có thể xây dựng trở lại với tâm từ bi sáng suốt thì chúng ta có thể đi bất cứ nơi nào! Đi đến đâu thì đem lại sự bình an cho tất cả mọi người. Biết thương mình mới biết thương cha mẹ; biết thương mình mới biết thương đồng loại.

Cái áo chúng ta mặc đây cũng chưa có biết may, cũng nhờ thiên hạ giúp chúng ta; chúng ta làm sao ghét người mà chế khí giới để giết người? Cái đó là một đại tội ở trần gian này! [mp3.1-36:43]

Cho nên, sửa mình để tiến hóa là chánh!

Khí giới tình thương và đạo đức cần thiết cho quả địa cầu, cần thiết cho nhân loại trong cuộc sống. Thiên cơ thay đổi liền liền, mưa bão tới tấp nguy hiểm bất cứ giờ phút nào, nhưng mà phần hồn không ổn định là sẽ tạo khổ thêm mà thôi.

Chúng ta tu cái phương pháp này để giải tỏa những sự phiền muộn sái quấy trong nội tâm của chúng ta; ổn định, thấy đời là tạm, vui đóng góp trong sự sáng suốt của chính mình; thương tất cả mọi người. Cọng cỏ chúng ta còn thương! Cọng cỏ có thể làm đẹp căn nhà của chúng ta; nhưng mà cọng cỏ cũng có sự sống như chúng ta: “Thiên sanh nhơn, hà nhơn vô lộc; địa sanh thảo, hà thảo vô căn?” Không có cọng cỏ nào mà không có rễ, mà không có người nào mà không có miệng hút để sống, rễ hút nước để sống; chúng ta ăn để sống. Cho nên, “Vạn vật đồng nhất thể,” chúng ta phải hiểu; thì làm một việc gì nó cũng dễ thành công. [mp3.1-37:56]Người ta sống ở trên đống cát mà người ta biết đem đống cát mà nấu thành ly, thành kiếng, để phục vụ nhân sanh. Mà kết quả của cái ly là cái gì? Là bất phân giai cấp, phục vụ tận tình nhân sanh tiến hóa! Thì chúng ta thấy cái hạnh của cái ly: qua cơn đau khổ rồi mới hình thành! Thì chúng ta tu luyện cũng phải có một kỳ công tu luyện, mới giải tỏa được phiền muộn sái quấy trong nội tâm. [mp3.1-38:34]

Cái phương pháp tu luyện khứ trược lưu thanh là đem lại trật tự cho chính mình: khi chúng ta tái hội được trật tự thanh nhẹ ở bên trên thì khỏi lo nhà cửa sụp đổ, khỏi lo bão bùng nguy hiểm, khỏi lo thiếu tiền bạc!

Nguyên lý sanh tồn, vô sanh bất diệt, mọi người đều có! Hạnh từ bi chúng ta có: chúng ta biết thương yêu cơ thể, biết thương yêu vợ con, biết thương yêu gia đình, biết thương yêu đồng loại, đó là chúng ta có hạnh từ bi.

Mà không chịu nuôi dưỡng hạnh từ bi, không thanh tịnh, làm gì có hạnh từ bi cao đẹp được?

Chúng ta mượn cái pháp, để tái lập hạnh từ bi cao đẹp; điển quang dồi dào, sáng suốt, biết tha thứ và thương yêu tất cả mọi người; thì chúng ta sẽ có cơ hội nhiều hơn người thường, tốt đẹp hơn, và chúng ta không có phung phí những gì ở vật chất. [mp3.1-39:35]

Phung phí vật chất ở thế gian mà tạo thành ô nhiễm cho xã hội bất an hiện tại; kể cả không khí cũng bị ô nhiễm là vì lòng tham của con người mà thôi! Muốn làm được một sự việc cho chính mình, nhưng mà không biết hậu quả!

Chúng ta có thiên quốc, có một nước ở trên trời! Cho nên những người tu về đạo gì cũng muốn về xứ đó: tin Chúa muốn về xứ Chúa; tin Phật muốn về Niết Bàn; thì chúng ta tin nơi Phật thì chúng ta làm cho thanh nhẹ chúng ta mới về với Phật được! [mp3.1-39:40] Bằng chứng thấy rõ: những người tị nạn tới xứ Mỹ, có tới xứ Mỹ người Mỹ mới giúp; không tới xứ Mỹ, người Mỹ đâu có giúp được! Nếu mà chúng ta không thanh nhẹ, chúng ta không về Trời, thì Phật đâu có giúp được? Không về trời, không về tới Chúa, Chúa không giúp được! [mp3.1-40:35]

Cho nên, ở thế gian tánh nào tật nấy: hung dữ vẫn còn hung dữ, dâm ô vẫn còn dâm ô, và không có giải quyết được cái trược khí trong cơ tạng đang bám víu và làm cho khối óc ta nặng nề vì tiền, tình, duyên nghiệp; và hại suốt kiếp, không tiến hóa nổi!

Khi chúng ta hiểu được rồi, chúng ta dứt khoát tất cả mọi sự việc, chỉ chuyên tâm đi lên; nhưng mà phải tới cái chỗ Thiên Quốc mỗi người đều sáng suốt thông minh và không có giận hờn lẫn nhau; giúp đỡ lẫn nhau, xây dựng trong một ý thiển lành tốt đẹp! Có làm mới có! [mp3.1-41:19]

Cho nên, đời đã dạy chúng ta rất rõ: đời rất quý, dạy chúng ta muốn có tiền phải học chuyên môn; mà chuyên môn không có trật tự thì chuyên môn đó không có hình thành được; chuyên môn có trật tự thì chuyên môn có kết quả. Khi mà các bạn đạt được chuyên môn kết quả rồi, đồng tiền có gì đâu; rất dễ kiếm, đâu có khó! Thì khi mà dễ rồi, các bạn thấy càng yêu chuộng cái nghề chuyên môn của chính mình, phát triển lên tới vô cùng; là ánh sáng từ bi là vô cùng! Lúc đó chúng ta mới thương và giúp đỡ mọi người; thấy tiền là tạm thôi, nhưng mà cái tình thương và đạo đức là trên hết! [mp3.1-42:02]

Tất cả thế giới nhân loại đang khao khát hướng về con đường tình thương và đạo đức! Nên tham thiền nhập định để cảm thức những chuyện gì của trần gian và cảnh thanh nhẹ mà chúng ta đang đi, đang tìm hiểu! Cho nên, bắt buộc phải nhắm mắt để đưa Hồn thăng hoa thanh nhẹ, đồng cảm thức một đường lối giải thoát, và không có bận bịu trần gian và không tiến hóa nổi! [mp3.1-42:31]

XẢ THIỀN

Khi thiền xong, chúng ta bắt đầu xả thiền: thì hai luồng điển Âm Dương đang chuyển chạy trong tay chúng ta.

LỜI KẾT

Tất cả phương pháp mà tôi đã thực hành là để, cốt yếu, trị bệnh cho mình và tự tái lập nội khoa tâm lý ổn định thần kinh khối óc.

Ban ngày, chúng ta phải đi làm việc, phải đem khả năng của chính mình đổi lấy chén cơm, manh áo; thì chúng ta phải thật tâm thật tình. Mà muốn thật tâm thật tình thì phải biết mình trước mới thật tình đối với người khác. [mp3.1-45:23]

Mình làm người mà không biết mình thì làm sao giúp đỡ người khác? Phải biết mình nhiều hơn thì mình cần sự thật thà; nó không có khuấy động trong cơ tạng và khối óc của chúng ta; lúc nào chúng ta cũng phải thật thà với tất cả mọi người; bất cứ xã hội nào ở trên thế giới này cũng đều cần người thật thà!

Chúng ta phải thành thật với chính mình, và biết yêu thương lấy mình, yêu thương cha mẹ, yêu thương đồng loại mới là con người trên mặt đất, xứng đáng làm con người trên mặt đất. [mp3.1-45:53]

Cho nên, kết luận của những cái phương pháp tu thiền này: nó đem lại sự bình an và sửa trị tâm lẫn thân trong chu trình tiến hóa.

Dù thiên cơ kích động cho đến mấy, tâm chúng ta biết nguồn gốc tiến hóa vô cùng bất diệt của phần Hồn, và chúng ta biết nuôi dưỡng, thì phần Hồn chúng ta sẽ được yên ổn; dù có lìa xác đi nữa một ngày nào chúng ta sẽ ở nơi ổn định. [mp3.1-46:23]

Thì tâm linh tâm tư chúng ta hằng ngày, hằng giờ nuôi dưỡng con đường trở về Q! Chớ không phải mặt đất này là của chúng ta! Cho nên, ngày hôm nay khoa học đã chứng minh thấy: vệ tinh ra khỏi mặt đất được rồi; thì phần Hồn chúng ta cũng có thể ra khỏi mặt đất, đi xa hơn nữa!

Do sự cố gắng sự khám phá ra những chuyện hay để đóng góp và phát minh chuyện tốt cho nhân loại cộng hưởng hòa bình trên mặt đất ở tương lai!

Cho nên, chúng ta tìm hiểu để tu; không nói, “Tu, tui nhắm mắt để tu và tin tưởng, mê tín dị đoan; nhờ thầy, nhờ Phật”; đó là hại!

Mình tự sửa mình để tiến hóa; đó là chánh pháp!

Mình có khối óc, mình có quyền phát minh; đó là tự do nhứt! [mp3.1-47:14]

Phần hồn phải hoàn toàn tự do độc lập mới phát triển, mới có trách nhiệm đối với cơ tạng này, và trách nhiệm đối với cả càn khôn vũ trụ, nhân loại.

Tâm tư của chúng ta lúc nào cũng khai triển và cởi mở trong xây dựng và giúp đỡ.

Chúng ta nhìn thấy, ánh nắng của mặt trời đã phục vụ chúng sanh bất cứ giờ phút nào! Vậy tâm tư chúng ta ít nhất cũng noi được cái gương lành đó mà để tiến hóa.

Còn tâm từ bi của Thượng Đế, tâm đại bi của Thượng Đế là giúp đỡ chúng sanh, từ cây cỏ côn trùng là đều giúp đỡ hết; mà chúng ta lại có cái dị biệt giữa người này, người nọ, là sự sai lầm của chính mình! [mp3.1-48:00]

Phải biết thức tâm, sống trong hòa đồng, hòa tan với mọi giới để thăng hoa tâm thức, tiến hóa tới vô cùng. Đó là chánh pháp!

Sau khi tu luyện bao nhiêu năm, tôi đã thấy rõ chính con người không sửa người thì không có làm được một cái gì hết; kể cả bậc lãnh đạo đi nữa, không biết sửa tâm sửa tánh thì chỉ tạo hư cho xứ sở mà thôi, không làm được cái điều gì hết! [mp3.1-48:20]

Phần Hồn là chủ của tiểu thiên địa, là chuyện lớn lao; mà không biết chữa trị, không biết sửa tâm, sửa tánh để tiến hóa, là mất dở một cơ hội làm người!

Cơ hội làm người sẽ kích động và phản động: nó đưa chúng ta về thanh tịnh, chớ không có giết chúng ta! Kể cả địa ngục cũng giúp con người tiến hóa! Cho nên phần hồn con người không có chết; dù xuống địa ngục; chỉ thọ tội, rồi tiến hóa mà thôi, chớ không có chết!

Cho nên, cuối cùng của con người là ánh sáng, thật sự ánh sáng! Quý vị phải nhìn lại ánh sáng của quý vị; đừng bỏ mất ánh sáng của quý vị mà thua lỗ đời, thua lỗ đời đời kiếp kiếp! [mp3.1-49:15]

Tôi thành tâm đóng góp, với tuổi 70 được khỏe mạnh, mọi người nhìn tôi rất khỏe mạnh, và lúc nào tâm tình tôi cũng thương yêu mọi người và xây dựng cho mọi người. Mọi người tiến được thì tôi càng mừng, càng quý, vì sự thật của mọi người là trong thanh nhẹ! Chúng ta mới nhìn lại lúc chúng ta sơ sanh, chúng ta là thanh nhẹ, không chấp, không mê.

Lớn rồi, theo phe này, bỏ phe nọ; tạo nghiệp lực khổ nạn cho chính mình! Cho nên, những người đó, hậu quả? Bây giờ chúng ta có cơ hội vô nhà thương, nhìn những người trước kia đã làm cao cấp đủ chuyện, nhưng mà ngày nay bệnh hoạn, không thể chữa được, phải lìa trần; rồi đi đâu?

Thì biết cái luật nhân quả rõ ràng: Trước kia chúng ta làm điều lành, có trật tự, thì chết chúng ta sẽ có trật tự và lành; thì nếu mà chúng ta làm mất trật tự, điều ác, thì hậu quả chúng ta phải gánh vác!

Cho nên, những cơ duyên tu học mà kết quả đạt thành, và hiểu được chiều sâu của tâm linh, thì có thể đem ra cống hiến cho tất cả mọi người bất cứ đạo pháp nào. Chúng ta nên trì kỳ chí thực hành cho đúng pháp, nhiên hậu chúng ta mới có cơ hội là người kế tiếp dẫn người kế tiếp tiến hóa.

Đó là nhiệm vụ của một ánh sáng trên mặt đất này!

Thành thật cảm ơn quý bạn. [mp3.1-50:00]


----
vovilibrary.net >>refresh...