19980220L3

KHÓA HỌC THONON: THÂN THƯƠNG HÒA BÌNH – FRANCE

20/02/1998

Video 1: THUYẾT GIẢNG - Phần 1

Đức Thầy: Qua một đêm tham thiền nhập định, các bạn đã giải tỏa nhiều sự phiền muộn sai quấy trong nội tâm. Hướng thẳng về tâm linh, chúng ta mới có cơ hội tụ, vui trong giờ phút thiêng liêng này.

Chúng ta ước mong gặp nhau để học cái gì đây?

Để cảm thấy sự phát triển tâm linh của chính mình. Phần hồn chúng ta là thanh nhẹ, và có thể hòa hợp với bên trên mà tiến hóa.

Tại sao trước khi chưa nhập hội trường chúng ta nhiều chuyện lo âu lắm, rồi nhập hội trường rồi, gặp với nhau qua một đêm tham thiền nhập định thì các bạn thấy giải tỏa biết bao nhiêu công chuyện? Mà nếu các bạn cứ vậy, về tới nhà rồi liên tục tu tiến như vậy, khai triển tâm linh, chúng ta mới đồng nhất, hợp nhất cùng Trời, Phật mà tu, mà tiến; mới thấy thật sự con đường của Trời, Phật là con đường chánh pháp, tiến hóa tới vô cùng, mới đem lại ánh sáng cho mặt đất.

Qua một lời chân lý các bạn đã nghe, tâm cũng bừng sáng, nhẹ; nghe lời Chúa giảng cũng nhẹ; nghe lời Phật giảng cũng nhẹ; nghe lời những vị đi trước như Khổng Tử, Lão Tử cũng nhẹ.

Do đâu mà có?

Do sự dày công phát triển tâm linh của chính họ. [01:39]

Chúng ta ngày hôm nay thấy rõ trật tự là cần thiết. Trật tự trong hội trường chúng ta có, tâm linh chúng ta có trật tự, chúng ta mới tiến thẳng tới cái chỗ mà chúng ta mong muốn được.

Sự thanh nhẹ là vô cùng.

Sự ô trược là giới hạn. Sự tranh chấp chỉ có tan vỡ, mê chấp chỉ làm ngu si con người và không có phát triển.

Mà con người thanh tịnh, phát triển đi lên rồi, con người sẽ vui và thức hòa đồng sẽ mở, tâm thức sẽ xán lạn, mới nhìn rõ nguyên khí là ánh sáng của cả Càn Khôn Vũ Trụ. Ánh sáng thanh tịnh nhất: là nguyên khí của cả Càn Khôn Vũ Trụ.

Ngày hôm nay các bạn đã cấu trúc hình thành một khối óc toàn là thanh tịnh đã đóng góp, thanh tịnh của Trời, Phật đã đóng góp. Cái ánh sáng đó nó ẩn tàng trong tâm thức của các bạn.

Mà các bạn tu, đêm đêm làm Pháp Luân Thường Chuyển, tại sao phải làm Pháp Luân Thường Chuyển huệ tâm mới khai?

Pháp Luân Thường Chuyển là lấy nguyên khí của Trời Đất, lấy ánh sáng của Trời Đất đem vào tâm thức tăm tối của chúng ta, bừng mở ra, đồng nhịp, thì chúng ta mới thấy ánh sáng là vô cùng.

Mà chúng ta cấu trúc bởi Trời, Đất hình thành, thì chúng ta từ trong cái gốc gác ánh sáng mà ra. Bây giờ chúng ta lui về thanh tịnh và trở về với ánh sáng, là thức hòa đồng chúng ta mở, chúng ta mới đứng trong cái nguyên lý tận độ quần sanh của Trời, Đất đã và đang hành sự, giúp tất cả chúng sanh tại thế gian.

Nhìn chúng ta mới thấy tất cả Càn Khôn Vũ Trụ là một. Chúng ta càng ngày càng tu, càng mở, càng tiến, càng phát triển, càng giải bỏ những sự ưu phiền và không gỡ rối được. Khi chúng ta đạt ánh sáng được là thật sự mới gỡ rối.

Nợ, nghiệp chúng ta có, ai cũng có, nó bao trùm, nghiệp lực nó bao trùm từ khối óc cho tới tay chân, chúng ta bị ràng buộc, giàu có cũng khổ, mà nghèo cũng khổ, không hiểu tại sao ta phải khổ?

Vì ta quên gốc gác sẵn có của chính chúng ta.

Gốc gác của chúng ta là ánh sáng vô cùng.

Mà muốn có ánh sáng vô cùng thì phải làm sao?

Phải thanh tịnh!

Muốn thanh tịnh thì phải làm sao?

Phải có cái pháp khứ trược lưu thanh giải ra mới bắt kịp luồng điển chấn động của Càn Khôn Vũ Trụ mà hòa tan trong sự sống động của tình Trời, thì lúc đó mới thấy giá trị của tình người từ tình Trời xây dựng. [04:35]

Cho nên, chúng ta một khối người hướng về tâm linh nô nức muốn gặp nhau. Gặp nhau ấm áp vô cùng, tình thiêng liêng sống động đó thúc giục chúng ta tương ngộ, và trong xây dựng thương yêu thật sự, không có dối trá lẫn nhau, thành ra chúng ta tin cậy lẫn nhau.

Từ xây dựng nơi niềm tin giữa con người và con người, rồi hiểu gốc gác của Trời, Đất mới thấy Đấng Toàn Năng là vô cùng, rốt cuộc chúng ta mới thấy rõ: ta là con của Đấng Toàn Năng, cấu trúc từ li từ tí cho chúng ta cộng hưởng ngày hôm nay.

Mà chúng ta thiếu thanh tịnh để khai thác lấy chính mình thì hoang phí cho một cuộc đời.

Cho nên người đời, một thời gian tranh chấp địa vị rồi phải chán, ra tu; tranh chấp cho có địa vị, rồi phải đi tu. Thanh tịnh để thấy mình, thấy mình mới khai triển được ánh sáng vô cùng của chính mình.

Khi mà khai triển được ánh sáng thì thấy chúng ta vô sanh bất tử, không bị hù hiếp bởi tử thần nữa, lúc nào cũng vui hòa cả Càn Khôn Vũ Trụ.

Chúng ta ngự trong một thể xác tinh vi nhất của Trời, Đất đã cấu thành. Phần hồn là chủ chớ không phải xác làm chủ. Phần hồn, là hướng về thanh tịnh mới thấy phần hồn.

Khi mà thấy phần hồn là chúng ta mới tái lập trật tự sẵn có từ cơ tạng tới khối óc của chúng ta.

Chủ của một Tiểu Thiên Địa, chớ quý vị không phải nhỏ đâu. Thấy nhỏ nhỏ vậy mà không thua ai hết, cái óc của quý vị không thua ai hết. Thua keo này tạo keo khác, chớ không có thua ai hết. Không có một người nào thua một người nào hết! [06:36]

Cho nên, ở đời người ta mới tạo ra cái thế cảnh là Dân Chủ: những gì, phải hỏi qua người dân mới thực hiện, thì chế độ họ sẽ tốt. Mà họ quên người dân, cũng như họ quên gốc gác của Trời, Đất, làm sao vui hòa được? Người dân, thấy người dân ngu không làm được gì, mà mình hỏi qua họ, họ hướng tâm, họ cũng đóng góp cho chế độ tốt, cho nên thế giới, ai cũng đòi có sự dân chủ.

Mà chúng ta là người tu về tâm linh thì hồn chúng ta làm chủ. Phải biết được cái hồn làm chủ mới biết được đường lối của Trời, Phật ra sao. Trời, Phật là một người dày công, khổ hạnh tu tiến mới đạt thành, chớ không phải khi không mà muốn mà đạt đâu. Ở đời có tiền, muốn, mua, nắn được cái hình, nhưng mà không đạt. Còn đây, chúng ta khổ hạnh tu, mới tiến, hòa hợp với cả Càn Khôn Vũ Trụ, mới kêu bằng Bồ Tát.

Cho nên, ở thế gian hay may quần áo. Cái hồn các bạn tu, tu, tu… cũng hội nhập mây giáng của Trời, Đất làm y, đó là Đại Đức.

Không phải lấy cái màu mà chế cái áo bận, thành là, xưng là ông Đại Đức, cái đó không có đúng.

Phải có công tu tới đó nó mới tiến tới lớn rộng, đức độ, cao siêu, kêu bằng Đại Đức.

Chỉ có phần hồn mới cảm thức được điều này, xác làm sao cảm thức được điều này. Phần hồn sáng suốt, thanh tịnh mới cảm thức được điều này.

Cho nên chúng ta càng tu càng mở, càng tu càng thấy khác. Càng thiền đi, các bạn thấy, “Thiền theo Ông Tám, thiền ngu quá, ngồi làm thinh!”

Không phải, không có làm thinh đâu! Các bạn làm thinh, các bạn mới vô được cái giới thanh tịnh sẵn có của chính bạn. Cái gốc của bạn là thanh tịnh, bạn phải về đó bạn mới an nhiên tự tại được. Cần thanh tịnh, tham thiền nhiều, hít nguyên khí của Trời, Đất nhiều, hòa hợp với cả Càn Khôn Vũ Trụ, thì thức hòa đồng của các bạn mở.

Cho nên, người tu thiền nhiều, nói chuyện có nhiều người mến, nhiều người thương, vì thức hòa đồng mở. Từ trường các bạn tốt, nhìn, họ vui, nói một, hai câu thấy thông cảm, dễ thông cảm, rất dễ thông cảm.

Còn chúng ta học cho cố, học bao nhiêu cuốn sách, ra nói hai ba câu, mình đoán trình độ họ thấp, mình khi, không thèm nói chuyện, thì mình mất cơ hội rồi, mất cơ hội tự nhiên. Chúng ta cấu trúc từ tự nhiên và hồn nhiên hình thành, mà chúng ta không có trở về với tự nhiên, làm sao biết sự hồn nhiên của cả Càn Khôn Vũ Trụ? [09:46]

Sự có mặt của chúng ta hiện tại không phải dễ gì có. Chúng ta tu nay một chút, mai một chút, rồi hội tụ, mới gặp nhau đây, cũng phải dày công lắm, phải bỏ công lắm.

Nếu mà chúng ta là người ôm của, ôm địa vị thì đâu có gặp trong căn phòng nhỏ hẹp này đâu. Chúng ta còn tranh chấp, làm sao gặp được.

Chúng ta thực hiện tình thương và đạo đức: biết thương mình mới tu, biết thương mình mới lập lại trật tự cho chính mình,biết thương mình mới cảm thức được đồng loại là quý báu. Mọi người đóng góp một chút, chúng ta có cái áo tốt bận, chúng ta có căn nhà tốt ở, chúng ta có món ăn ngon… cũng do khối óc con người đóng góp mà thôi.

Mà chúng ta không biết khối óc của chính chúng ta, làm sao chúng ta biết kính trọng khối óc của người khác?

Chúng ta tu trong trật tự và tiến hóa trong trật tự, mới thật sự là người văn minh.

Văn là có trật tự, thì nghe được, hiểu được và làm được.

Nghe được, không hiểu được và không làm được, không phải văn minh.

Trật tự của Càn Khôn là xán lạn trong tâm thức của mọi người, cho nên người tu Vô Vi thiền một thời gian rồi tự nhiên bừng sáng trong nội tâm, nói chuyện thao thao bất tuyệt, hiểu được nguyên lý này, nguyên lý nọ, vì nó trở về với gốc gác của chính nó, chỉ có một thôi, không có hai. [11:23]

Thanh tịnh là giải quyết tất cả mọi sự nghiệp duyên tội phước cũng là giải tỏa hết, thanh tịnh là giải tỏa tất cả nghiệp duyên và tội phước, không có cảnh Địa Ngục hăm dọa các bạn đâu. Óc các bạn sáng, trí các bạn minh, không có bao giờ mà bị lường gạt nữa.

Dày công đi, tu đi!

Kẻ đi trước cũng đã dày công bao nhiêu nghìn năm nay, sự thanh tịnh đã đóng góp biết là bao nhiêu, mà chúng ta ngày hôm nay có pháp để thực hiện tới thanh tịnh, mà chúng ta không làm thì uổng lắm!

Muốn đi cho kịp kỳ phải rốt ráo hành cho đúng và phải làm Pháp Luân Thường Chuyển huệ tâm nó khai, thì các bạn mới giải được tất cả những sự nợ nần từ tiền kiếp tới bây giờ, mà chính mình là người trách nhiệm mà không biết cách giải.

Cứ hành đi, rồi nó sẽ giải.

Khi mà giải được rồi, quý vị vui biết là bao nhiêu, thương biết là bao nhiêu, thương tất cả mọi người đang tạo sự đau khổ của chính họ, tại vì họ không hiểu, họ không hành; họ nói thì hay lắm, nhưng mà không hành. Như những người kỹ thuật, quay phim này kia, kia nọ, chịu hành, chịu làm mới yêu cái trật tự đó và xây dựng cho cái trật tự nó tốt.

Không có chịu hành, không chịu làm thì chúng ta không có quý cái trật tự đó mà giữ cái trật tự đó cống hiến cho tất cả mọi người.

Ngày hôm nay, chúng ta lập lại trật tự tâm lẫn thân của chính chúng ta. Càng tu càng thấy rõ mình từ nhiều kiếp lân la ở mặt đất, khổ cực chớ không phải sung sướng đâu: trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, ôm nghiệp khổ, khổ chớ đâu có sướng đâu. [13:25] Hồi thủa trước quý vị làm cô con gái tươi đẹp; lấy chồng, đẻ con, rồi quý vị lãnh cái gì? Từ trong cái khổ nó giáo dục quý vị tiến tới dũng mãnh, thanh tịnh, chấp nhận để tận độ con em của mình, mới thực hiện tình thương và đạo đức nơi chỗ đó.

Thượng Đế giáo dục chúng ta rất tinh vi, cho chúng ta rất nhiều cơ hội để học. Mà quý vị lập lại trật tự rồi, quý vị thấy là Đấng Toàn Năng đã giáo dục chúng ta, không có bỏ một li một tí. Mà chính chúng ta bỏ Đấng Toàn Năng, loạn lạc đó thôi. Nếu chúng ta quy về thanh tịnh thì sung sướng vô cùng, giải quyết mọi trận đồ ô trược trong nội tâm đều giải tỏa,bừng sáng trong nội tâm thì các bạn mới quý yêu Đấng Toàn Năng.

Thật sự đó là niềm tin. Thấy, biết, làm được, mới là niềm tin.

Thấy, biết, mà không làm được, không xây dựng được niềm tin.

Đêm đêm, các bạn tu là đang làm, đang làm việc với Thượng Đế, đang làm việc với mọi sự quang chiếu của cả Càn Khôn Vũ Trụ hội tụ trong sự văn minh tốt đẹp nhất ở siêu quốc gia. Chúng ta có siêu quốc.

Làm thinh mà làm được nhiều việc. Mà nói la um sùm, làm rất ít. Thanh tịnh mới làm được nhiều việc. Cho nên một đêm thanh tịnh của các bạn và gặp lại tôi một vài tiếng đồng hồ, cũng như chúng ta đã sống bao nhiêu năm rồi, vui nhẹ trong tâm thức của chúng ta, giải tỏa mọi sự phiền muộn sai quấy của nội tâm, và thấy rõ chính ta chưa thanh tịnh.

Cố gắng tu hơn nữa, chúng ta sẽ đạt tới, rõ rệt hơn, sáng suốt hơn, trong tinh thần xây dựng cho nhân loại cùng tu, cùng tiến. [15:40] Không phải gia đình chúng ta là duy nhất. Sự sống chung đây là nhân loại đã kết hợp cho chúng ta.

Nền tảng văn minh của mặt đất, người đóng góp việc này, kẻ đóng góp việc nọ. Ngày hôm nay, sự liên hệ mau chóng, dùng điển thôi, dùng ordinateur, dùng computer là giải quyết nhiều chuyện trong một lúc, là điển thôi.

Rồi các bạn thấy, bây giờ các bạn tu cái khóa này là điển, khai triển điển năng sẵn có của các bạn, từ cơ tạng cho khối óc, đến khối óc, chớ không phải là chuyện tầm thường. Các bạn đang làm đại sự, giải quyết được con người để ảnh hưởng người khác, không khác Thích Ca đã tự giải quyết và ảnh hưởng chúng ta đến ngày hôm nay.

Thời điểm của Thích Ca thiếu thốn vô cùng, nhưng mà tâm thức của Ngài không có thiếu thốn, chỉ lo tu thôi. Kết hợp được luồng điển hào quang của cả Càn Khôn Vũ Trụ, Ngài mới phân giải được chân lý để tận độ quần sanh tới ngày hôm nay, giải trong siêu thức tận độ quần sanh, do công tu của Ngài. Mà Ngài làm một việc cho tất cả mọi việc: chính Ngài khai thác được cơ tạng, khối óc của Ngài, và lưu lại cho chúng ta ngày hôm nay chúng ta biết được, khai thác khối óc của chính chúng ta, chúng ta sẽ tiến tới sự quang vinh, siêu giác của Ngài đã và đang có. [17:20]

Cho nên, chúng ta đừng có mê tín dị đoan. Nói: “Tôi nuôi Ông Phật trong nhà mà có con ma nào dám tới!” Tu mà còn ác, kêu Ông Phật gác cửa để đuổi ma. Nói: “Tôi có nhà, tôi có thờ ông Thích Ca, mà ma nào dám tới?”

Cái đó là xạo, không phải là người tu đâu!

Tu là tâm thức khai mở, dũng chí phát triển Bi, trí, dũng như Ngài, thì mới giải được nghiệp chướng của chính mình, thì không có ma tới, không có thâu nghiệp chướng, thì nghiệp chướng đâu có tới nữa, thì mới thấy rõ thực chất của chính mình là cái gì.

Cho nên, người tu Vô Vi niềm tin mãnh liệt, khai triển thực chất của chính mình.

Phải tin nơi khả năng của chính mình phát triển tới vô cùng. Nếu có Phật, chúng ta đảnh lễ Phật; nếu có Trời, chúng ta đảnh lễ Trời, thì chúng ta không có bị mê tín dị đoan.

Không bao giờ thấy Trời, không bao giờ thấy Phật, kêu Trời, kêu Phật, rồi đâm ra tạo sự mê tín cho chính mình, mà mình không thấy, không thấy cái sức mạnh thanh tịnh của Ngài ở đâu, chuyển hóa ở nơi nào, tận độ ở nơi nào, mà cứ kêu Ngài,và không sửa, rồi rối, làm rối rắm tâm thức của chính mình; biến thể của nó là bán tín, bán nghi. Tu hoài không tiến là vậy.

Cho nên, mặt đất nhiều lắm, mặt đất nhiều đạo lắm. Cả Càn Khôn Vũ Trụ chỉ có một đạo, nhưng mà họ biến chế rất nhiều đạo. Có một đạo một thôi: Tình Thương và Đạo Đức, có bây nhiêu đó thôi!

Bất cứ đạo nào phải thực hiện tình thương và đạo đức mới đi trở về gốc gác được.

Mà không có thực hiện tình thương, đạo đức thì không có trở về gốc gác được. [19:12]

Chúng ta ra đời, xã hội đã cho chúng ta thấy: có cha mẹ mới có chúng ta, có tình thương của cha mẹ mới xây dựng được chúng ta có ngày hôm nay hoạt động ở xã hội, thì chúng ta từ gốc tình thương mà ra.

Mà chúng ta không thực hiện tình thương và đạo đức thì chúng ta là người mất gốc.

Đạo nằm ngay nơi đó!

Tinh thần phục vụ là vô cùng, thì kỹ thuật nó mới tinh vi ở mặt đất này. Trên thế gian này, quốc gia nào biết phục vụ nhân loại, dấn thân phục vụ, giúp đỡ, xây dựng, thì quốc gia đó mới là tiến tới siêu cường được.

Còn cái quốc gia nào mà chỉ thu lợi và hại dân, hại láng giềng, quốc gia đó nó sẽ tự tiêu tan.

Chuyện trước mắt, biết bao nhiêu bài vở cho chúng ta học mà không chịu học là thiếu thanh tịnh mà thôi. Càng thanh tịnh càng yêu thương muôn loài vạn vật, yêu thương, quý thương những sự đóng góp của mọi người. Cao cả vô cùng!

Càng tu càng nhẹ là càng hiểu, càng thức.

Càng tu càng nặng, không hiểu, thì chỉ có tạo động loạn mà thôi: nghi kỵ đầu này, nghi kỵ đầu kia, và không chịu sửa mình, lo chuyện bên ngoài, không lo chuyện trong nội thức, không thấy sự sai lầm của chính mình, và tạo sự sai cho người kế tiếp, là đại tội. Cho nên Thượng Đế bắt buộc phải có Địa Ngục, Địa Ngục để giáo dục cho con người trở về với thật thà của chính họ và xây dựng tâm thức trong cơ đồ tiến hóa của Ngài đã và đang sắp đặt. [22:12]

[còn tiếp]


----
vovilibrary.net >>refresh...