19920210L1

TIỆC ĐÀM NAM CALIFORNIA

Bạn đạo: Thưa Thầy, tụi con hồi đầu định 6 giờ rưỡi là Thầy tới; 6 giờ, các anh em đến để sửa soạn 6 giờ rưỡi Thầy tới, thì hồi nãy, trước đây Thầy đến sớm hơn nhiều, đến lúc 5 giờ mấy Thầy đã ghé qua Nhà In, con đã hết hồn vì không phải trong chương trình! Thầy đến Thầy thấy Nhà In lộn xộn, và Thầy đến thì Thầy thăm và Thầy rất là thương, rồi sau đó,Thầy nói, "Thôi, mình đi ăn cho mau mau rồi mình về còn nghỉ chớ!" Thành ra tụi con phải chạy cho mau; thành ra, nhưng mà với tình thương của Thầy, con nghĩ không có điểu gì mà cần phải mê chấp cả. Hôm nay là chỉ có vậy thôi, chúng con là, ...

Đức Thầy: Hôm nay là buổi vui tái ngộ tình nghĩa cuả huynh đệ tu học, lâu năm hướng thượng đến chung vui một nhà hàng, anh em cũng đã cộng tu từ lâu, muốn giải thoát muốn đem lại sự hòa khí cho nhân loại, tâm lẫn thân; chớ hôm nay chúng ta có duyên lành huynh đệ, tỉ muội được tái ngộ nơi đây trong hòa khí thương yêu xây dựng và hợp tác cùng một cái quán ăn dưỡng sinh muốn độ người để có cơ hội tu học, thì tui mong rằng tất cả mọi người phải ý thức rõ sự cao quý của người nấu nướng giúp đỡ cho chúng ta ăn uống được nhẹ nhàng thanh nhẹ, sau khi về được thiền an vui, và đầu năm cũng chúc phúc cho tất cả các bạn được vui khỏe, và chúc restaurant càng ngày càng có khách đông và hiểu được sức khỏe của chính mình mà tu đây!

Ăn uống qua ngày khỏe mạnh, chớ không phải ăn ít là yếu đâu! Ăn ít, điểu hòa là khỏe mạnh, cho nên Người đã làm những món ăn thanh nhẹ và sẽ hỗ trợ cho chúng ta có một yên ấm đêm ngủ yên lành.

Thành thật cảm ơn sự hiện diện của các bạn và tất cả những người cộng tác đêm nay! (bạn đạo vỗ tay)

Bạn đạo: Kính thưa Thầy, bác Liêm có một bài thơ, con định xin kính mời bác Liêm đọc bài thơ của bác.

Đức Thầy: Bác đã viết chớ?

Bạn đạo: Kính thưa Thầy, kính thưa quý anh, chị, em của phái Vô Vi; từ hồi tui qua Mỹ tới nay cũng 1 năm nay, bữa nay tui thấy một sự vinh hạnh rất lớn và một sự vui mừng to tát là được tiếp Thầy ở trong không khí tràn đầy cái thâm tình đạo đức, nhất là cái ơn điển Thầy đã ban bố cho chúng ta; mà tui nhìn thấy tất cả gương mặt của tất cả quý vị đều chói sáng thanh điển, và người nào cũng có sự tiến bộ về tu tiến tâm linh, thành ra tui mừng lắm. Nhân dịp này tui có mấy cái lời kinh cũng đại diện cho một số anh em ở, tu Vô Vi ở Việt Nam, và cũng một số anh em ở đây để chúc mừng Thầy và cảm ơn Thầy.[03:31]

Thơ Xuân Mừng Tuổi Thầy

“Thơ thới tâm xuân đón tết sang

Mừng xuân đạo đức đẹp thân hàn

Vinh hư mấy độ xuân thay sắc

Tiêu trưởng bao hồi tết điển quang

Ơn tổ ban truyền trời mở hội

Công Thầy hoằng hóa phật khai đàn

Xuân về tưởng niệm ơn dìu dắt

Trọn dạ kính thương chúc mấy hàng

Hàng thơ xuân kính mừng Thầy

Tâm xuân phấn khởi vui vầy lạc quan

Văn xuân kính chúc đôi hàng

Hoa xuân điểm nụ muôn ngàn ý thơ

Vô Vi Thầy chỉ thiên cơ

Pháp quyền thanh điển từng giờ cảm giao

Khóa chìa Thầy đã mang trao

Người siêng tu luyện nhập vào cửa không

Những ai trì trệ lòng vòng

Hãy mau phá chấp mở lòng thiện chơn

Dù cho khảo đảo chẳng sờn

Nhất tâm thành kính nghe đờn Vô Vi

Cao hiền điển pháp diệu kỳ

Đi đường hội nhập trường thi đại đồng

Vĩ Kiên quảng đại thần thông

Xả thân hành đạo rộng lòng vị tha

Giải tu tinh tấn nhẫn hòa

Á Âu Mỷ Úc gần xa rộng truyền

Nhơn sanh hữu phước hữu duyên

Nhờ Thầy tiếp dẫn hành thiền tiến thân

Mừng Thầy công quả toàn năng

Công phu toàn giác đạo hằng hóa khai

Công trình cứu độ cao dài

Chúc Thầy luôn hưởng những ngày xuân tâm

Thầy đi xa xứ mấy năm

Dù xa cách mặt lòng thầm tưởng tinh

Mong ngày đất nước thanh bình

Thầy trò tương hội đinh ninh 1 lòng

Vô Vi chánh pháp thiền tông

Văn minh đạo đức hiệp đồng Thượng Nguơn”

California ngày 9 tháng Giêng, Nhâm Thân, ngày 19 tháng 2 năm 1992,

Cộng đồng bạn đạo Vô Vi miền Nam Cali

(bạn đạo chung vỗ tay) [06:03]

Đức Thầy: Người Việt Nam bị nhiều kích động và phản động; tâm lực cuả con người xuống thế gian không hiểu rõ chính mình, đâm ra sợ sệt, bỏ chạy tông chạy tộc; ngày nay chúng ta ở xứ người, so sánh lại, chúng ta cũng mang khối óc đi xứ người, liên hệ với cả càn khôn vũ trụ, chớ ngày hôm nay được có hội Vô Vi, anh em phát tâm, tự động phát tâm, đó là Thiên ý, phát tâm làm việc cho đời chớ không phải phát tâm ăn cướp của đời mà mang hận; chúng ta không làm điều đó,chúng ta phát tâm cứu đời.

Chớ mọi người chúng ta đến đây hướng thượng trong hòa khí, trong một gian hàng ăn chay với tình thương bạn đạo, thì cái hòa khí đó chúng ta phải giữ sau khi muốn làm việc phát tâm cho nhân loại, chúng ta cũng phải nuôi dưỡng cái hòa khí! Nhất Khí sanh ra chúng ta, mà chúng ta không hòa với Thiên Khí thì không có việc gì thành, quốc gia nắm trong tay cũng mất!

Đất của Trời mà, nhưng mà tình của người! Tình người liên hệ với đất trời, tình người thiếu sáng suốt, bất cứ cái hội hè gì cũng phải tan rã! Mà tình chúng ta biết sự sâu đậm, chiều sâu sanh tồn của phần hồn nằm trong nguyên lý Vô Sanh thì việc gì chúng ta cũng có thể dấn thân giúp đỡ lẫn nhau, trên nói dưới nghe, dưới nói trên nghe, bàn bạc tạo ra một hòa khí cho chung, thì kêu bằng an nhiên tự tại, từ bi khai triển sức mạnh của Vũ Trụ! Chỉ có bao nhiêu đó.

Ngày hôm nay chúng ta có duyên lành tái hội thì tui đã gặp được nhiều người đã phát tâm làm việc cho đạo không kể lợi lộc cuả cá nhân tình đời, mặt mày sáng láng, vui tươi! Tui mong rằng mọi người cố gắng, sau bữa ăn này, nuôi dưỡng cái tình thương yêu lấy mình, xây dựng nguyên khí của Vũ Trụ, Càn Khôn Vũ Trụ đã hỗ trợ cho chính mình tiến hóa cho tới cùng để cho tâm thân an lạc. Chúng ta không còn sợ luân hồi, mê chấp, sanh tử nữa, [09:03] không còn tội phước nữa;chúng ta đồng một lòng giải thoát, thì mọi việc đều thăng hoa và tốt đẹp.

Còn nếu tình đời tính từng xu, từng cắc, những người đó hiện tại bây giờ giây phút này vẫn đau khổ dù nắm bạc tỉ trong tay; mà chúng ta không ai có tiền, tại sao lại có niềm vui thanh nhẹ trong tâm bây giờ? Giờ phút này cái niềm vui đó là niềm vui vô tận, chúng ta không còn sanh tử luân hồi, chúng ta là vô sanh, có khối óc; khối óc là vô cùng, mọi người nghe, mọi người hiểu trong sự cộng tiến đó, chúng ta sẽ tiến hóa tới vô cùng!

Nên giữ niềm tin hòa khí đó trong khi làm việc, kẻ lớn, người nhỏ đều là một khối óc khai triển chung nhau, dùng nguyên lý thanh cao bàn bạc thì việc gì cũng sẽ xong, từ tiểu sự cho đến đại sự.

Thì hôm nay tui rất vui mừng được tái ngộ tất cả các bạn đạo ở đây và những người phát tâm không tính toán; tui rất quý trọng và tui mong rằng mọi người tiếp tục đi! Chính tui cũng đi trên 35 năm rồi, không vì cái gì cuả cá nhân hết; người ngồi một bên tui cũng vậy, chúng tui có địa vi, có làm ăn, có sang trọng, có địa vị. Một lời nói chúng tui có thể giết người ta được; chúng tui không làm! Bất cứ giờ nào chúng tui cũng tìm đạo, tu để giải thoát.

Nhiều người nói, “Nguyễn Xuân Liêm trước làm ông này, lớn dữ lắm!” Không! Thứ bảy, Chủ Nhật thăm bạn đạo, người cùi cũng đi thăm; cái đó là tấm lòng cảm động thiêng liêng của Trời Phật, cho chúng ta có duyên tái ngộ ở đây, nung nấu cái tình thương sâu đậm của nhơn sinh, và không nên bỏ nhau. Cái thương yêu nhau bất cứ trở lực nào, chúng ta phải cố gắng hàn gắn lại tình thương trong nguyên khí của trời, đất đã tạo thành chúng ta; chúng ta phải bền bỉ và không nên phản trắc lẫn nhau, thì việc gì cũng sẽ thành và đem lại sự an vui cho mặt đất.

Thành thật cám ơn sự hiện diện của các bạn. (bạn đạo chung vỗ tay)[12:21]

Bạn đạo: Xin cám ơn Thầy. Thưa anh Bằng, xin anh dọn giùm mấy cái bàn cho sạch, và chúng tui được xin phép, đã có xin Thầy, để chúng ta ngồi gần lại Thầy để mà quý vị nào có những điểu cần hỏi về cách làm việc trong Hội, đường hướng, những câu hỏi về công việc của Hội, xin quý bác, quý anh, chị, em cứ hỏi.

Bạn đạo: (chuyển dịch qua tiếng Anh)[13:59]

Bạn đạo: Dạ kính thưa Thầy, thưa, về vấn đề làm việc chung cho các anh em, con có nhận xét, trong khi con làm việc, là khi chúng con làm việc chung với nhau thì chúng con nhiều khi cũng có chỉ trích nhau, và từ từ nó đưa đến một hoàn cảnh không có được vui; mình làm việc mình chỉ trích người khác, xong ngược lại người ta thấy người ta bị chỉ trích thì người ta chỉ trích lại, nhiều khi đi đến sự xung đột cũng hơi gây cấn. Thì con kính thưa Thầy, con nhận xét là khi mà làm như vậy thì chúng con mất rất nhiều điển quang; thì giờ con kính xin Thầy giúp cho chúng con biết làm thế nào để mà khi làm việc với nhau để cho nó được ôn hòa trong tương lai, để những công việc được tốt lành mà chúng con tu tiến được tốt lành hơn?

Đức Thầy: Đã nói mình là một tu sinh; tu để chi? Tu để khai thông khối óc, liên hệ với sự sáng suốt của trời đất, nhận thấy tánh tình của mình. Khi thấy rõ tánh tình của mình thì mình mới sửa đổi được. Thì Con là một tu sinh, Con phải tự kiểm trước: mình thấy cái chuyện đó là chuyện chỉ trích, nhưng mà đó, cái sự chỉ trích đó nó đưa mình về thanh tịnh;ngược lại mình lại vui cười và cảm ơn, thì việc đó, cái việc giận hờn và phiền toái nó sẽ tiêu tan!

Đối với người tu phải có cái hạnh đó; chớ không phải người đời: người đời, chỉ trích họ tự ái.

Người tu chỉ trích, “Cảm ơn, tui có cơ hội lui về thanh tịnh, ăn năn sám hối sửa đổi”; thì công việc gì nó cũng hòa với nụ cười cuả Con, làm việc sẽ thành, không khó! Một người biết tu là sẽ giúp nhiều người đồng tiến chung với mình, chớ đừng nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.

Do con người chưa chịu nhìn lại cái tánh cuả Người, và chịu sửa tánh, mà thôi.

Cho nên, luôn luôn tui đã nhắc các bạn phải nhịn nhục tối đa, nhịn nhục! Nếu mà nhịn nhục rồi nó mới bừng sáng ánh sáng từ bi, thì lúc đó chúng ta dễ tha thứ và thương yêu thì việc làm không có trở ngại.

Bạn đạo: Con xin đa tạ đức Thầy, xin Bác.

Bạn đạo: (chuyển dịch qua tiếng Anh)

Bạn đạo: Anh Marc nói rằng, tui xin dịch lại: Thưa quý vị, Thầy cũng nói, y như tiếng Việt Nam vậy thôi, là cần phải nhìn vào chúng ta trước, thì khi đó bất cứ những cái lời gì từ bên ngoài đưa vào đều là xây dựng cho chúng ta để chúng ta đi đến thanh tịnh, mà thôi, chớ không phải là để chúng ta sẽ buồn bực giận dỗi. Người tu chính đáng chân chính là như vậy.

Đức Thầy: Cho nên, người tu có làm việc mới lập được hạnh; cái hạnh do đó mà ra: mình nhịn nhục nhiều chừng nào cái hạnh càng cao, đức càng rộng, mới có cơ hội độ tha tại trần. Chớ không thấy các bạn ở Thiền Viện làm việc cạnh tranh như người đời! Không phải!

Cái cơ duyên của những người đứng xung quanh quý vị đang thúc đầy quý vị, để quý vị lui về thanh tịnh; mà quý vị không có thấy thì trình độ còn thấp; chớ kì thật có Trời Phật ứng chiếu trong lúc mình làm việc, coi thử tâm những người này chịu lui về thanh tịnh để tiến hóa, hay là không?

Cho nên, chùa chiền ở đâu cũng vậy: nhiều công chuyện, nhiều công quả; tự động thức tâm làm, bị họ rầy cũng vui cười,nhịn nhục, xin lỗi, và tiếp tục làm. Thì cái hạnh đó là hạnh bồ tát độ tha tại trần.

Dịch lại không? [19:04]

Bạn đạo: Dạ thưa Thầy, có thu bang; chúng con về chúng con sẽ dịch lại. Dạ kính thưa Thầy, nếu các anh em chưa có câu hỏi thì con xin thưa Thầy về vấn đề cất thiền viện nói chung của Vô Vi thì, thưa Thầy, Thầy có một chương trình gì tổng quát không, hay là để tùy tâm như Thầy nói?

Đức Thầy: Tất cả Thiền Viện chỉ có một chương trình: nhịn nhục thôi à! (cười) Một chương trình nhịn nhục tối đa là cứu được chúng sanh, “Sẽ biến Thiền Viện ta và học tánh ta, lập lại đời mới cho nhân loại được an lạc!” Những người bước vào Thiền Viện phải hiểu ta, phải học nhịn nhục tối đa, yếu hơn con tép mà, người ta mới thương bạn!

Chớ bạn vô Thiền Viện mà bạn múa võ thì không có ai cần tới Thiền Viện mà làm gì! Ta tới ta hành để nêu được điểm từ bi nào trong tâm cuả họ không? Sự tha thứ và thương yêu của mình có thật sự hay là không? Trong tâm, hay là đôi môi?

Trong tâm thì mắt sáng mặt tươi; đôi môi thì mắt tối, môi đỏ dữ dằng, giận hờn; phải không?

Cho nên, ngưới tu tất cả các thiền viện chỉ có nung náu cái nhịn nhục. Mười Điều tui đã đề ra đó; hoàn toàn nhịn nhục và đi tới mĩ mãn trong chu trình tiến hóa, và không bao giờ bị thất nghiệp!

Thất nghiệp là tại vì mình tham, nói thất nghiệp, chớ nghiệp cuả mình giải không kịp, làm sao thất nghiệp được? Không có người nào thất nghiệp hết! Nó không chịu giải nghiệp nó mà làm sao thất nghiệp? Nói láo với ông Trời, không được;phải không? Cho nên phải nhịn nhục, nhịn nhục tối đa đi rồi cái gì cũng có!

Tui không phải khùng đâu; năm nay tui cũng 70 tuổi rồi, tui không có nhờ nhịn nhục, không có ngày nay ngồi đối diện với các bạn được! Nhịn nhục tối đa: tui không kể tui còn sống ở thế gian; bất cứ những chuyện gì đến, tui cũng là nhịn nhục để tui học hỏi và tui tiến hóa. Đó là một kỳ công thanh tịnh để tiến hóa!

Tiến hóa là tiếng đời nói tiến hóa là phải buôn bán làm ăn giàu có, nhưng mình tu là kỳ công thanh tịnh tiến hóa: phải nhịn nhục tối đa nó mới mở trí, nó mới thăng hoa tiến hóa, nó mởi trở về Như Lai tánh của nó, nó mới diện kiến những lới giáo huấn của Như Lai Phật Tổ! Một lời thôi, nhớ nghìn năm; một câu của Ngài, nhớ nghìn năm!

Cho nên các bạn phải nuôi cái tánh nhịn nhục. Nhịn nhục nhiều chừng nào sẽ thành công và không có thất bại. Nhẹ làm trời, nặng làm đất. Nhớ! Nhịn nhục là nhẹ, hung hăng là nặng, những người cướp giựt không có giàu vì họ mất hồn, không có cơ sở ở tương lai! Tâm cũng mất, làm sao có cơ sở ở tương lai?

Mà chúng ta toàn là người sài tiền không hà, Vô Vi này là toàn sài tiền không hà! Gia đình chửi mà! “Khi không đem tiền ra làm cái gì?” Nhưng mà bây giờ nó có cơ sở rồi, nó có thiền viện rồi, nó có chỗ, có nơi của nó! Chính nó xây dựng được với sự phát tâm nhịn nhục thành tựu, mà nơi đó là cơ sở tâm linh của nó đã tạo thành liên hệ với Thượng Đế! Đồng một kỳ công các bạn đã làm, và những tuổi trẻ kế tiếp biết làm; cái đó cứu biết bao nhiêu quần sanh ở tương lai!

Xã hội nào cũng đòi tiền bạc, địa vị; và chỉ có xã hội Vô Vi là giải mở, bỏ hết; giữ cái tâm về nhà thật mà ở, thay vì ở nhà giả và đất động!

Rồi; ai có gì thắc mắc nữa?

Bạn đạo: Thưa Thầy, con có một câu hỏi. Thưa Thầy, như hồi nãy Thầy nói là mình phải làm việc; theo con được biết bây giờ đó thì ví dụ như mình làm việc mà tối làm việc hăng hái, suốt cả ngày, nhưng mà khi tối về mình bỏ thiền, thì như vậy cái làm việc đó có đúng không?

Đức Thầy: Làm sao bỏ thiền được?

Bạn đạo: Thí dụ như là, buổi sáng mình thiền, và buổi sáng mình làm việc cái thể xác mình nó mệt, thì cái công việc công phu của mình nó không còn được cái bình thường.

Đức Thầy: Làm cái gì mà tới mệt lận?

Bạn đạo: Thưa Thầy, thí dụ như là, theo con thấy con qua cái kinh nghiệm của con, con thấy đó, thí dụ như là đứng ở ngoài chợ, thí dụ ngoài chợ mình phải đứng suốt cả ngày, từ 8 giờ sáng cho đến 10 giờ rưỡi khuya.

Đức Thầy: Ừ.

Bạn đạo: Rồi khi mình về, thể xác mình nó mệt rồi, Thầy, nó uể oải rồi, thành ra khi mình nằm xuống là mình mê luôn cho tới sáng!

Đức Thầy: Đâu phải về nhà Con mới thiền! Con đứng ngay cái quán Vô Vi đó là Con thiền rồi! Con phải niệm Phật để tạo cho duyên của mọi người đến với Con, nhận thức mà tu; đó là Con đang thiền trong mười mấy tiếng đồng hồ! Đâu phải Con ngồi ình dưới đất là Con thiền? Cái tâm Con thiển; phải hiểu chỗ đó không?

Bạn đạo: Dạ thưa, hồi đó tới giờ con cứ nghĩ là mình thiền là phải Soi Hồn, mình phải Pháp Luân,

Đức Thầy: Con nghĩ cái xác! Không phải! Đây là chúng ta tu về cái hồn; chúng ta tu về cái tâm; trí, ý khai triển mới về trời, chớ cái xác không có về trời được, mà Con nghĩ cái xác là trật rồi! Trí ý Con thiển 24 trên 24 cũng được. Nãy giờ ngồi đây chúng ta cũng thiền: ta gợi dậy cái nhất khí nguyên sinh của mọi tâm linh, và chúng ta liên hệ với trời, đất, là chúng ta đang thiền, chớ không phải nói giỡn chơi rồi quên!

Bạn đạo: Dạ thưa, cảm ơn Thầy! Nhưng mà con cũng còn một cái điểm là, thí dụ như là, nếu mà mình, con hiểu bây giờ đó, mình tu là mình phải nhờ xác, mình phải giữ cái thể xác mình nó quân bình, thì trong cái vấn đề thiền mình mới có bình thường hóa được, nó mới có quân bình, phải không thưa Thầy?

Đức Thầy: Phải rồi! Không nên ăn quá nhiều, không nên tham lam, nói, "Cha, cái này ngọt quá tui ăn cho nhiều!" Hại! "Cái kia mặn, tui thích, tui ăn cho nhiều!" Cái gì cũng vừa thôi, vừa ấm bụng là đủ rối, trí tuệ nó mới khai; bởi vì mình rước vô nhiều quá nó làm động loạn, Chủ Nhân Ông phiền toái lắm, làm việc không kịp; ăn nhiều, Chủ Nhân Ông phiền lắm. Con phải nhớ, phần hồn Con là Chủ Nhân Ông của thể xác, ông vua của một Tiểu Vũ Trụ, ông Thượng Đế của một Tiểu Vũ Trụ, không nên làm phiền ổng nhiều quá.

Con ăn ít, vừa ấm bụng là đủ rồi; Con thiền mấy tiếng cũng được hết, không sao; thiền nhiều là Con ăn cơm Trời, Con làm việc Trời!

Còn Con ăn cơm cũng là trời sanh, nhưng mà Con ăn nhiều nó, Con ăn cơm trời mà nói chuyện thị phi; ăn nhiều, đầy bụng phải nói để nó ra hơi chớ!

Ăn ít thì nói ít, tâm linh nó mới mở; hiểu chưa?

Ăn nhiều thì phải nói cho nó hà hơi; ăn cơm trời, nói chuyện thị phi, chớ không lợi ích gì hết!

Bạn đạo: Dạ thưa, bây giờ con hiểu rồi, thưa Thầy. Nhưng mà nếu mà Thầy nói rằng là mình làm việc mình vẫn niệmPhật, vẫn hướng thượng, thì cái đó là, Thầy như là trường hợp mình làm việc mà mình quên hướng thượng, quên niệm Phật, thì cái đó là như thế nào, Thầy?

Đức Thầy: Mình quên niệm Phật là cái luồng điển của mình hạ xuống bộ gan rồi; nó muốn ăn thua với người ta rồi;không được!

Mình biết cái việc mình làm, cái chuyện mình đứng, mình đang, mình ngồi, mình đang ngồi, ngự trong căn nhà này cũng là duyên của Trời, Phật, không có phải một con người làm được đâu! Của Trời, Phật hình thành cho chúng ta hội tụ trong giờ phút thiêng liêng này, thì ở đâu Con cũng ở trong cái thiền giác, và ở đâu con cũng sống với Trời, Phật, không có xa lìa Trời, Phật được, mà không có xa lìa Cửu Huyền Thất Tổ, cha mẹ! Con biết yêu thương Trời, Phật, tại sao con không biết yêu thương cha mẹ? Đó là trong nguyên lý đó, đồng nhất, cho nên tâm Con dễ thanh tịnh, vẫn làm việc, vẫn cứ cái gì, vẫn tưởng Trời, Phật, vẫn đóng đinh, vẫn nhớ Trời, Phật.

“Không có Trời, Phật, tui làm được cái gì?” Không có Trời, Phật, ông Tám đâu có nói ra tiếng? Không có trời, đất,không có ông Tám nói ra tiếng à! Cái nguyên do cấu trúc từ siêu nhiên, tự nhiên hình thành, mà nảy nở trong tình thương từ Đại Thanh Tịnh mà ra.

Chớ mọi người phải biết thương yêu! Trước hết học thương yêu thân xác mình, rồi tu đạo biết thương tâm; càng thương tâm càng xây dựng tâm hiền lành, thì mới có dinh thự tốt đẹp, chư Phật quang chiếu tâm linh, lý thuyết vững vàng dẫn giải rõ rệt để cho mọi người tự tu, tự tiến! Ai cũng có cơ hội nhiệm vụ đồng nhất thăng hoa trí tuệ tiến hóa, chớ không phải người giỏi!

Người này giỏi hơn người kia? Không có đâu! Nó chưa tới lúc thôi; nó còn lận đận ở giai đoạn đó; vượt qua rồi nó sẽ tiến tới!

Cho nên, chúng ta không có cái óc kì thị giữa con người và con người! Kể cả con thú chúng ta còn thương yêu kia mà!Nhiều khi chúng ta tánh tình thua con thú!

Thua chỗ nào?

Quý vị đã từng nuôi chó, đánh con chó, nhưng mà quý vị về, con chó cũng vui, không có giận! Con người, đánh bạt tai, về, không thèm ngó mặt; chớ đánh con chó, ngó mặt! Nó quấn quýt bên mình.

Nhiều khi mình còn thua con chó!

Cho nên, muốn học nguyên lý cuả Càn Khôn Vũ Trụ, nên học tất cả cọng cỏ cho đến hột cát! Phải hiểu, chớ đừng có nuôi dưỡng cái óc kỳ thị đạo ta, đạo người, rồi làm sao quán âm được, làm sao có sáng suốt mà thấy sự tăm tối của chính mình? [31:16]

Nhờ cộng đồng mà mình cảm thức được, mình mới ôm gom gọn cái ánh sáng đó chiếu ban sửa tánh tình, mới tiến hóa được. Mình đặt dấn thân trong cõi thanh tịnh, nhịn nhục độ mình và ảnh hưởng cho tha nhân!

Bạn đạo: Dạ, con cảm ơn Thầy.

Bạn đạo: Kính thưa Thầy, con thường thường, con làm ở Nhà In đó, thì tới giờ thiền, ai cũng bảo con rằng, “Giờ này phải thiền đi; rồi nếu làm như thế thì quên cả giờ thiền”; con cứ nghĩ rằng cái giờ thiền, giờ mà con đương làm việc vì công việc cũng gấp rút, thành ra con cũng cứ làm, nhưng mà trong giờ thiền thì con vẫn niệm Phật, vẫn tưởng đến Phật. Thưa thầy như thế có được không ạ?

Đức Thầy: Được chớ! Bác tận tâm làm việc phước cứu đời, mà tận tâm là trong giờ thiền của Bác đó!

Bạn đạo: Dạ.

Đức Thầy: Bác cứ việc làm.

Bạn đạo: Dạ.

Đức Thầy: Làm hết mình!

Bạn đạo: Dạ.

Đức Thầy: Rồi tới lúc đó Bác thiền, nhắm mắt cũng có tia sáng chiếu cho Bác! Không có lo! Do cái thành tâm làm việc, “Tui tu, tui muốn làm cuốn sách này cho người khác đọc để họ tự thức. Tui tu, tui nấu chén cơm này để cho người ăn được bình an!” Đó là cái từ quang của Bác ban độ biết là bao nhiêu! Đừng có nghe lời người ta nói là không thiền là không được.

Bạn đạo: Dạ.

Đức Thầy: Không tâm là không được; chớ không phải không thiền là không được!

Bạn đạo: Dạ, cứ bảo con rằng cứ cần tu, là như Thầy nói rằng phải tu, “Công việc, tới giờ là phải thiền.”

Đức Thầy: Tu là cái tâm! Cái lúc mà Bác làm việc đó, Bác tưởng tới đức Phật, Phật giải thoát, Phật cũng qua biết bao nhiêu duyên nghiệp mới được giải thoát, mà ngày nay Bác tiếp tục con đường Phật ban cho mọi người, mà Bác phụng sự,là Bác được vinh quang hơn ông Phật trước kia nữa! [33:23]

Ông Phật trước kia cũng bị dày xéo nhiều hơn, mà ngày nay Bác có thể làm ra cuốn sách tặng cho người ta, Bác thấy Bác đang hưởng cái thời đại vinh quang tưởng Phật nhớ tâm, là tu thiền tự đạt! Quý hóa biết là bao nhiêu!

Bạn đạo: Vậy con cảm ơn Thầy.

Bạn đạo: Thưa ông Tám, ông Tám dạy cho con biết, làm sao mình biết được là mình vay hay là mình trả?

Đức Thầy: Muốn biết vay đó, thì bây giờ cái xác này chết nó sẽ rã đi đâu? Con đã đưa đám ma chưa?

Bạn đạo: Dạ, rồi.

Đức Thầy: Đưa đám ma, thì cái xác nó sẽ đi đâu?

Trả lại đất! Vay của tỉnh trời ban chiếu, hoàn thành rồi, chết rồi cũng phải trả lại mặt đất, là “Của thiên trả địa” rõ ràng! Chúng ta đang nói chuyện đây là của Thiên; một ngày nào chúng ta chết, là trả địa.

Rồi các bạn sống ở thế gian này, kiếm được tiền cũng cuả ông trời, chớ không phải của các bạn được! Của thiên, trả địa:kiếm được đồng tiền, mua căn nhà, hay mua đất không? Mua chiếc xe hơi, phải mua đất không? Chết rốt cuộc cũng là đất hết, chớ đâu có còn gì? Của thiên trả địa.

Chúng ta hiểu cái nguyên lý này thì chúng ta không có lo! Của thiên, trả địa. Chúng ta có tâm thì trời sẽ cho sắp đặt đâu đó đầy đủ; một lời cầu nguyện thấu đáo thiên đình là do tâm, mà con người tâm không thành, cứ lải nhải suốt ngày, ma quỷ nghe thôi chớ Trời không biết, thành ra việc không thành!

Còn tâm định tưởng là việc thành! Tưởng một cái là Thiên Đình đã biết, Trung Tâm Sinh Lực Càn Khôn chứng nhận, ghi chép hết! Ngày nay những người học computer đã thấy rồi: bấm cái, nó xẹt ra kết quả! Quanh quanh, quýt quýt mà nó xẹt ra kết quả! Thử tim là biết nó chạy đâu rồi! Thì luồng điển của chúng ta cũng vậy: luồng điển của chúng ta thanh sạch, thành tâm tưởng tới Thượng Đế, tưởng tới Trời Phật; mà nhất tưởng là sự thành, không có gì khó khăn!

Bạn đạo: Thưa như vậy, ví dụ như con nhận cái của ai ban bố cho con, thì như vậy là con có vay thêm không?

Đức Thầy: Ở tình đời, nói chuyện vật chất; Con nói về vật chất, hay là cái gì?

Bạn đạo: Dạ thưa, vật chất.

Đức Thầy: Nói về vật chất, có vay là phải có trả; cái luật tự nhiên nó vậy: người ta giúp Con, Con là con người, Con phải biết nói tiếng “Cảm ơn” mà! Một ngày nào Con gặp người ta ngộ nạn không lý Con làm thinh sao? Cái đó là cái luật tự nhiên rồi, cái đó không cần hỏi.

Còn nếu mình lường gạt người ta đó, một đồng xu đó, thì không có cơ hội về trời! Muốn về trời, phải buông bỏ hết, không lường gạt ai 1 xu; mà phát tâm tận độ người; là cho chúng ta tránh cái lề lối lường gạt, làm quen sự phát tâm,không còn lường gạt. Còn nếu suy tính so đo từng xu, từng cắc, thì cái óc nó sẽ biến thể thành óc lường gạt, hơn thua; tai nạn xảy ra; tâm thân bất ổn!

Bạn đạo: Chớ còn về tình, ông Tám? Thưa, còn về tình nữa, ông Tám?

Đức Thầy: Tình gì?

Bạn đạo: Thí dụ tình yêu đó, ông Tám? [37:30]

Đức Thầy: Tình yêu?

Bạn đạo: Thí dụ nghiệp tình đó, ông Tám?

Đức Thầy: Ừ, cái nghiệp tình, tình yêu là 2 người đồng điển, đồng tần số với nhau, nhìn mặt đã thấy yêu rồi, thấy, “Sao tui thích cô đó quá!”

Yêu chỗ nào, Con biết không?

Yêu cái tia sáng trong con mắt đó, cái tình yêu từ bi yêu tươi đẹp, từ trong cái con mắt phát ra, chớ không phải cái mặt đâu! Con mắt đó! Chớ nhiều người, người ta nói, “Đi coi mắt! Nhìn con mắt, tui yêu, tui gật đầu, tui lấy cái bà đó!”

Lấy rồi sau này cái, hai cái điển nó sáp gần lại, mới thấy không có gì hơn; (cười) nó mới gây cấn! Cái đó Mục Bé Tám có nói rồi: hai luồng điển nó xung khắc cái chiều tu tiến hóa, không có thuận thì nó cãi cọ, vậy thôi.

Nhưng đó là minh, mình giữ làm kiên nhẫn, mình giữ cái tình đầu, thì sự đổ vỡ không bao giờ có! Phải nhớ tình đầu! Khi gây gổ, phải nhớ tình đầu: lúc “Anh thương Em, có chết, qua đường xe cán chết Anh cũng qua gặp Em!” (cười) Phải như vậy không?

Bạn đạo: Dạ.

Đức Thầy: Đó! Phải nhớ tình đầu tiên!

Cái người tu đạo cũng vậy: thề với Trời, Phật, “Tui nguyện tu suốt đời!” Cái tình ta đối với tình Trời cũng như tình bạn yêu thương dưới thế gian. [39:16]

Mà nửa chừng bỏ? Khổ ghê lắm! Người tu nửa chừng bỏ là tự lường gạt mình; rồi bơ vơ, khổ ghê lắm, gặp ma quỷ! Tình vợ chồng cũng vậy, không chung thủy, bỏ nhau rồi đi lấy bà này, bà kia, bà nọ; rốt cuộc rồi cũng bị hất đá, hất hủi! Tới tuổi già rồi nó coi mình không có ra gì, nó đánh phấn đẹp hơn, mà mình già rồi đâu còn gì nữa? Nó đánh bạt tai như không; phải không?

Cho nên, mỗi người phải thấy cái ý thiển lành của mình, từ khởi đầu cho đến cuối cùng phải chung thủy.

Tu cũng vậy, một đường một là giải thoát.

Làm việc gì cũng vậy phải kiên trì mới thành công; mà nửa chừng chán nản là thất bại.

Nhưng mà ông Trời lúc nào cũng rộng lượng, mình mới thấy từ bi là giá trị! Thấy họ thất bại, nhưng sau cái thất bại đó là mẹ đẻ của thành công: họ ăn năn hối cải, xám hối, họ tu tâm, sửa tánh, họ lập lại cuộc đời mới vinh quang.

Đó; mình mới thấy tình trời mở rộng, tình cha mẹ không khác gì tình trời: thằng con có nghịch cách mấy, trở về mẹ cũng thương!

Đó là tình trời! Mà tình trời đất đã nằm ngay trong tâm cuả mọi người! Nhân loại đều có tình từ bi.

Mà không chịu tu để mở rộng tình từ bi, thì làm sao có xã hội yên lành mà sống?

Cho nên, chúng ta tu đây là tu cho xã hội, tu cho đất nước, tu cho tương lai nhân loại; tâm chúng ta hồi hướng về xứ sở đau khổ: ai cũng biết, ai cũng biết kẹt, kẹt một lề lối thiếu thông minh, thiếu sáng suốt, không mở trí tuệ, mà đành rước ma quỷ nhập than! Hiện tại xứ ta cũng như là bị ma nhập; nhưng mà từ từ giải nó ra! Do người tu mới giải được.

Cho nên tất cả chúng ta đây phải cố gắng tu, chết cũng tu, để giải cái nạn cho đất nước!

Chớ quý vị không phải làm việc nhỏ. Những người tu Vô Vi dứt khoát không làm việc nhỏ, không làm việc đê hèn soi mói người ta; không!

Phải làm những chuyện vinh quang rõ rệt, khai tâm mở trí!

Không làm chuyện eo hẹo nhỏ mọn, tâm con chuột; chúng ta không có giữ!

Phải mở tâm đại bi chúng ta mới chịu tu, giờ phút này chúng ta mới có cơ hội sum hợp để nói chuyện từ bi tu học tiến hóa.

Bạn đạo: Kính thưa ông Tám, chúng ta phải dùng nghịch cảnh để tu tâm tiến hóa. Vậy chúng ta có nên, hay không nên,dùng những người xung quanh mình để tiến hóa cho tâm linh mình? Và mình biết những cái sự mình học hỏi tiến hóa nó sẽ làm hại cho người khác hoặc trị trệ con đường tu của người khác?

Đức Thầy: Con đường tiến hóa của tâm linh hay tiến hóa gì? Anh muốn hỏi tiến hóa cuả tâm linh, hay tiến hóa gì?

Bạn đạo: Dạ, của tâm linh ạ.

Đức Thầy: Tiến hóa tâm linh là chỉ hỗ trợ giúp đỡ người khác, chớ không có hại ai!

Còn tiến hóa về tiền bạc, thế lực thì trong nháy mắt có thể giết người!

Còn tiến hóa về tâm linh từ bi cởi mở, chỉ hỗ trợ và giúp đỡ cho mọi người, và xây dựng tất cả những tánh tình ô trược mình trở nên thanh cao và tốt đẹp! [43:39]


----
vovilibrary.net >>refresh...