19870426Q2
[19870426Q2 “LUẬN ĐẠO TẠI NHẬT BẢN - cuốn 2b” từ phút mp3-19, đến phút mp3-30:47] TRÙNG với bài 19870426Q1 “ĐÀM ĐẠO TẠI TOKYO- Cuốn 3”]
LUẬN ĐẠO TẠI TOKYO NHẬT BẢN - Cuốn 2
Bạn đạo3: Rồi nghĩ rằng cái con vật nó cũng có cảm giác, nó cũng có linh khí,
Đức Thầy: Chớ sao!
Bạn đạo3: Dạ; thành ra khi mình ăn nó, phải qua giai đọan giết nó, bắt nó, giết nó.
Đức Thầy: Ừ!
Bạn đạo3: Thì cái đó
Đức Thầy: Ừ!
Bạn đạo3: Là cái,
Đức Thầy: Ác ý đó!
Bạn đạo3: Nó vi phạm đến cái vấn đề tình thương,
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Con người không có tình thương,
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Con người minh mang tiếng là nhân, tức là nhân từ, nhân ái.
Đức Thầy: Ừ, ừ;
Bạn đạo3: Mà mình, nếu mà mình ăn nó,
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Giết nó,
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Thì đâu còn gọi là nhân từ?
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Đâu có tình thương?
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Như vậy thì, theo con nghĩ, nếu mà ăn mặn là đi ngược lại với Phật Pháp?
Đức Thầy: Không! Người tu mà chơn chánh thấy rõ rồi đó, có đường lối, có pháp đó, thì Anh phải cầu siêu cho nó; Anh hiểu không? Nó chết nó mới tiến; Anh hiểu chỗ đó không? Những người mà ăn chay, kêu bằng, ăn chay không niệm kinh và không pháp đó, không được! Không có ăn mặn được; thì phải ăn chay. Còn nếu người ăn mặn mà có pháp đó, thì họ cứu, chớ không phải ăn!
Cũng như chúng tui nói khác nữa: ăn vô mới làm Pháp Luân Thường Chuyển, hít vô, “Đầy rún, đầy ngực, tung lên bộ đầu,” là đem nó lên, đem cái trình độ nó lên.
Còn những người kia, nó khác: nó (nghe không rõ) bên ngoài dùng con mắt, thấy, “Ồ phải từ bi, phải cứu giúp, không ăn thịt!” Cái đó tốt;làm cho cái tâm mình lành trước đã; cái tu đó nghĩa là tu giới. Còn có cái pháp là phải cứu, cứu ta và cứu người. [57:59]
Cho nên, những cái phần mà mình ăn vô là mình phải niệm Phật, phải độ nó, cầu siêu cho nó, để cho nó có cơ hội tiến hóa.
Cho nên, những người không hiểu: à, đi theo tu trong chùa thì nó khác; tu trong chùa thì chỉ ăn chay, giữ giới, vì không có cái cách giải nó ra; cũng ngồi thiền vậy, nhưng mà nó động, sửa không được!
Còn cái này là có cách làm; mình chứng minh là “Khi tui làm, từ cái động tui mà đi tới cái tịnh, tới cái mê, tới cái xuất, tới cái thanh tịnh, tới cái sáng suốt” đó thì mình thấy, “Tui cứu được tui rồi; thì vạn linh đồng đi với tui, tui cũng được cứu!” Nó phải có bằng chứng.
Còn không thực hành đó, cứ ăn mặn hoài đó, thì nó bị kẹt hoài, không có tiến!
Mà người ta theo chùa người ta ăn chay, nó cũng đỡ hơn, nó nhẹ trong con người.
Nhưng mà Anh mới thấy rõ rằng cọng rau là “Thụ trảm bá đao,” cái tội nó còn nặng hơn con thú nữa,
Bạn đạo3: Dạ?
Đức Thầy: Mà không biết! Nó thụ trảm bá đao, bằm xắt mới ăn! Nó có cuộc sống của nó mà; chớ không phải con thú không có cuộc sống! Cọng cỏ cũng có cuộc sống! “Thiên sanh nhơn hà nhơn vô lộc; Địa sanh thảo hà thảo vô căn”. Chị thấy, có một cây nào mà không có rễ, không? Một con người nào mà không có cái miệng để hút nước? Nó cũng tương đồng vậy thôi à!
Khi mà ý thức được, quy về cái luồng điển, mới là chân tu: điển linh, điển linh; điển kinh, điển kinh; Anh nghe trong chùa người ta cũng nói, “Điển kinh”; mà có ai thấy điển đâu? Phải thực hành Anh mới thấy điển. [58:45]
Đằng này chúng tui nhắm con mắt, ngó trụ ngay đây, tắt hết trọi đèn, thấy ánh sáng; mới kêu bằng “Điển của tui”; phải khổ hạnh!
Còn không thực hành, không bao giờ Anh thấy hết! Chỉ nói, nói trong lý thuyết. Như lý thuyết, Anh thấy rằng con thú tội, Anh nói vậy cũng là lý thuyết, mà thôi.
Bạn đạo3: Dạ;
Đức Thầy: Ừ; Anh giết nó cũng có tội; nhưng mà đằng này chủ trương bất giết, bất sát sanh: không có giết, không có chủ trương giết con thú để ăn; nhưng mà trong lúc tràn giang đại hải, cái luật hình của nó đã bị thọ tội như vậy, bây giờ mình nghĩ tới thế nào? Mình phải cứu! Ăn chút xíu là mình có hơi của nó để mình cầu siêu cho nó cũng được! Nhưng mà phải có trình độ mới dám ăn.
Bạn đạo3: Dạ;
Đức Thầy: Ừ;
Bạn đạo3: Thưa Thầy (nghe không rõ)
Đức Thầy: Không có trình độ, ăn vô càng ngày càng trói buộc mình thêm!
Bạn đạo3: Dạ,
Đức Thầy: Ăn một trái cà, một chén cơm! Ông Tư ký hợp đồng cho tui, kêu tui ăn mặn. Không đâu! Bây giờ tui thấy rõ nó vô chung sống hòa bình, tui độ nó. Tối tui thiền, cầu siêu nó được.
Còn những người mà ăn vô, tối càng ngày càng động, thiền không được! Cái đó, không nên ăn.
Bạn đạo3: Dạ
Đức Thầy: Bởi vì mình không có cách; chưa thông, mình chuyển điển không có tới; giúp nó không được; không được, không có trình độ! Tới lúc tui thấy rõ con gà là không phải con gà, thấy ông già, chớ không phải thấy con gà; con vịt tui cũng thấy: một người đàn bà,
Bạn đạo3: Dạ
Đức Thầy: "Qua đây, tui rước, qua đây để tui cầu siêu cho!” Thì không ăn, nó không vô! Tui mới ăn thử một miếng, thấy nó qua! Tui nói, “Bây giờ tui cầu siêu cho nó được rồi!” Thì tui thấy à; giúp, vậy thôi. Chớ tui ăn chay kỹ lắm, hồi xưa tui ăn chay kỹ lắm.
Bạn đạo4: Ăn chay trường hà, ông Tám?
Đức Thầy: Ăn chay trường; tui ăn cơm với một trái cà, một chén cơm; 3 giờ khuya thôi, chớ giờ này không có ăn đâu; không có ăn! Đi bộ từ Chợ Lớn đi xuống Sài Gòn học đạo; uống nước thôi à! [01:01:50]
Bạn đạo4: Dạ; nhưng mà tại sao mình muốn (nghe không rõ) ; như Thầy nói đó, (nghe không rõ)
Đức Thầy: Ừ; ừ, đó là, thì tất cả, tất cả chúng sanh đây, tất cả những con vật mà nó chết đây đó, là nó qua cái luật dẫn tiến của Thượng Đế: Anh ở hiền, nó hướng về hiền; Anh ở ác, nó về ác. Cho nên khổ lắm! Mà mình tu thành đạo rồi mình mới dám đi ăn; chớ người tu không có ăn mặn được.
Bạn đạo4: Tại sao mình ăn mà siêu được, Thầy?
Đức Thầy: Siêu được chớ! Mình phải thấy hình ảnh nó chớ;
Bạn đạo3: Dạ
Đức Thầy: Anh mới thấy, Anh mới thấy hình ảnh nó chớ!
Bạn đạo4: Không phải; cái ý của trò muốn hỏi là tại sao mình phải ăn để nó được siêu?
Đức Thầy: Nó mới có cơ hội tiến hóa! Chớ Anh nói con thú, làm sao nó vô cơ cấu 2 chân được? Nó 4 chân mà; thì nó vô 2 chân, 2 chân mới dẫn tiến nó được! [01:02:53]
Bạn đạo4: Trường hợp nó sống mà tuổi thọ nó hết rồi, tự nó chết đi, thì nó có được tiến hóa không?
Đức Thầy: Cái đó là cũng có tiến hóa.
Bạn đạo1: Như vậy thì đâu có cần dùng (nghe không rõ)
Đức Thầy: Nhưng mà cái xã hội này không có được! Cái xã hội này giết! Rồi ai cứu? Cái xã hội này nó đương ở trong cái ác nghiệp! Bây giờ phải có người cứu chớ! Anh không cứu nó, sao được!
Nhưng mà người tu, kêu bằng có trình độ á, mới dám làm!
Bạn đạo4: Dạ;
Đức Thầy: Không có trình độ, Anh thấy người ta dọn ra, tưởng miếng thịt; nó không phải miếng thịt! Cái mặt nó đâu,
Bạn đạo4: Dạ;
Đức Thầy: Hồi trước nó ác dữ lắm, ác ôn lắm, ngày nay nó mới làm con bò; rồi nó mới bị, nó mới hy sinh; nó độc tài, nó cũng là nhà lãnh đạo, nó độc tài; làm con bò nó phải hy sinh xương máu! Nó nguyện mà; cái đại nguyện nó hy sinh hết để cho nó được cơ hội tiến hóa làm con người. Anh hiểu không?
Bạn đạo4: Dạ;
Đức Thầy: Khi mình cũng vậy, mình làm ác, “Thôi, tui chết cho rồi, để tui thế mạng cho nó!” Nó có cái hạnh bồ tát chớ! Anh ăn vô nó làm cho Anh ấm no, là hạnh bồ tát của nó có. Khi mình ăn mình mới ý thức được, “A! Người này đại nguyện cũng lớn!” Mà vô nó làm cho mình ấm no, mình ăn rồi mình làm gì đây? Mình phải cầu siêu cho nó được tiến hóa. Cái hạnh bồ tát mình phải cao hơn: cầu cho nó đi giải thoát đi, đừng có trở nên làm con người mà khổ nữa! Ngày đêm còn lo niệm Phật để cầu cho nó; một cọng rau cũng vậy, chớ Anh tưởng ăn cọng rau là Anh hết nợ sao? Nó sống đời đời mà! Anh tưởng cọng rau Anh ăn rồi nó hết? Nó còn hoài hoài! Nó đương sanh, mà Anh cắt cổ nó mà! Thì sanh, trụ hoại diệt, cũng như con thú! [01:04:47]
Thì khi mình hiểu được cái nguyên lý tròn như vậy đó, mình hành nó mới đúng đạo. Còn mình ở trong cái chấp, nói, “Tui không được đâu, tui tu, tui không ăn, giữ giới“ này kia, kia nọ; rốt cuộc là mình chỉ nuôi có cái chấp thôi à; rồi tới chết mình cũng không biết mình là ai; rồi làm việc gì đây? Tại sao con người phải ăn? Một giọt nước cũng không giữ được mà, cũng phải ăn, để làm gì? “Tui uống ly nước này, chút nữa tui cũng trả lại hết, chớ có lấy được giọt nào đâu?” Định luật của ông Trời không? Anh ăn bao nhiêu rồi Anh cũng phải đổi lại hết thôi! Phải luật của ông Trời bắt buộc như vậy không? [01:05:24]
Không phải con người muốn được đâu! Mà nhiều khi Anh thấy con gà đó ngon, Anh muốn ăn, mà nhiều khi Anh ăn không được! Trật mất; phải ăn con gà khác! Nhưng mà con gà đó là bà con của mình, kêu bằng, “Cửu Huyền Thất Tổ” của mình, nó về nó án ngự ở trong đó để nó tiến hóa theo mình! Vay hay là trả, đó thôi; coi thử mình còn thiếu nợ nó không? Nó vô được một ngày nào nó làm mặt mày nám hết, nóbắt mình bỏ tù! Nó đủ cơ duyên, đủ lý do hết đó! Chớ nhiều người Anh thấy mặt nó đương sáng hồng như vậy, tự nhiên nám hết trọi! Gây lộn cái, ở tù à! Bị giam à! Nó trả thù một cách như vậy đó.
Ở đây Chị có sách “Luân Hồi Du Ký” rồi đưa Anh đọc; ăn chay nó tốt. Người tu ban đầu, như tui, nhứt quyết tu là phải ăn chay! Tui ăn chay ghê lắm, tui ăn chay mà ông thầy dạy tui đòi ký contrat, “Bạn cứ việc ăn mặn đi, chết, xuống dưới mà bị hành hạ, tui chịu tội!” (bạn đạo cười) Ký, ký contrat với tui! Mà tui nhứt định không ăn! “Tui phải tu chừng nào tui thấy thôi!” Bởi vì, con người tui nó khác: khi tui đi tu là tui nghĩ tôi chết thôi; chớ tui không nghĩ chuyện sống! Thành ra tui phải nghiên cứu ra lẽ; không nghiên cứu ra lẽ, tui không tu! Chớ tui không phải nghe lời người ta đi ăn chay suông vậy đâu. Không có! Tui không có ăn chay suông! Tự tui ăn chay, tự tui nấu cơm; mà tui không có lấy than, lấy gì; tui đi lượm giấy vụn về tui nấu; nấu thành nồi cơm đủ tui ăn, để trái cà, tui đậy lại; không bỏ muối, không bỏ đường; cà nó có nước, có soupe đầy đủ hết rồi, đủ hết rồi, ăn cái (nghe không rõ). Mà ăn 3 giờ khuya; chớ ngày thường tui không ăn; giờ thường, không ăn. Mà tui luyện sửa tâm, sửa tánh, sửa ngũ tạng tui! Tui biết hồi trước tui xấu lắm, tui phải sửa cho nó hết; tui nhịn ăn, tui hành khổ, tui đi bộ; trong mình không có bọc 1 xu! [01:07:36]
Khổ vậy, ngày này mới nói được vậy; chớ không phải là người nào lên ngồi nói thao thao bất tuyệt, và phân tách bất cứ khía cạnh nào với tui! Tui phải khổ trước mới có ngày nay. Rồi bây giờ, tui ăn từ 5 phút đến 10 phút là tui kết thúc; không có ăn nhiều; bất cứ ăn cái gì, nhiều lắm 10 phút là xong bữa ăn rồi.
Bạn đạo4: Tu làm sao để được trí tuệ minh mẫn sáng suốt?
Đức Thầy: Thì đó, cái phương pháp đó; Anh lập lại quân bình thì tự nhiên nó mở; bởi vì ngũ tạng ở trong này, kim ra kim, mộc ra mộc, thủy ra thủy, thổ ra thổ, nó mới là chiếu ánh sáng; hướng thượng nó chiếu ánh sáng hào quang nó mở huệ. Còn Anh cái ngũ tạng này nó cứ hướng hạ không à, tạo dục mà thôi!
Còn khi mà chúng ta làm Pháp Luân Thường Chuyển, tui có phương pháp Pháp Luân Thường Chuyển, hít vô, “Đầy rún, đầy ngực, tung lên bộ đầu”; thì rước cái thanh khí điển vô cải hóa cái trược điển ở trong này, thì nó hướng thượng! Anh thấy lên cao chừng nào, Anh dòm thấy rõ không? Vệ tinh bây giờ lên trên cao thấy được cái hình bảng xe hơi! Thì mình ở đây, ngay trung tim niệm Phật, trung tim bộ đầu, chớ không có niệm Phật ở đây! Nó khác hơn những môn phái khác; mà mau lắm, đi tắt! Lên đó Anh thấy ánh sáng, rồi cái tâm thức Anh khác: hồi trước Anh cũng hành văn, viết thơ, mà bây giờ Anh viết thơ, khác: cái câu văn nó đổi hết à! Cũng học bao nhiêu chữ đó, mà sắp khác; mở trí lắm! Cho nên, ”Phương Pháp Công Phu” ở đây có không? [01:09:20]
Bạn đạo2: Dạ có.
Đức Thầy: Đưa cho ảnh coi để ảnh nghiên cứu; làm cái Soi Hồn, Chiếu Minh trước; Anh phải làm 6 tháng, rồi Anh cứ ăn chay. Ăn chay, ăn mặn; mặn là tùy Anh thôi! Rồi lúc đó Anh nghiên cứu, Anh cảm thấy cái gì, từ đó Anh tự tu, tự tiến; chớ không phải tui tu cho Anh! Tui tu cho Anh là tui lợi dụng Anh đó! Không có cái vụ mà tui tu cho Anh! “Ông tu, ông tu ông đắc; bà tu, bà đắc”; chớ không có vụ mà tu dùm hết! Đằng này là mỗi người là một vị trí, mỗi người là một linh căn, không phải là yếu hèn; không chấp nhận những sự yếu hèn nữa; thực hành đi tới đích, thực hành đi tới đích, mới sửa đổi tướng mặt, sửa đổi hết! Tui, hồi trước không phải mặt vậy đâu! Sửa đổi hết đó!
Bạn đạo4: (nghe không rõ)
Đức Thầy: Ừ; sửa đổi;
Bạn đạo4: (nghe không rõ)
Đức Thầy: Sửa đổi, sửa đổi! Bởi vì hồi đó tui tu, tui thiền, tui thấy ông Thích Ca trên đầu tui, thì thích, tui nói cho nó nghe, “Tui sẽ thấy Phật!” Người ta chửi tui, mấy người bạn tui buôn bán, vô, nói, “Người ta đang buôn bán, mà nói đạo gì? Đạo khỉ gì mà cứ nói hoài?” Tui cũng nói hoài. “Có, có ông Phật rõ ràng! Thấy mặt!”
Rồi sau tui mới năn nỉ ổng, tui nói, “Thôi, bây giờ Ông cho tui cái mặt giống giống Ông đó!” Cứ thiền rồi cứ bắt cúi cái đầu ở dưới đất đó, tui chà cái mặt, chà cái, vuốt; chà cái, vuốt! Lỗ tai tui hồi trước đâu có vậy, nhỏ làm à! Giờ nó kéo dài! Kéo; đổi hết; mặt thay đổi cái, đi ra nó nói, ”Thằng tu bộ đắc đạo; cái mặt giống ông Phật! Nói tao nghe coi?” Mấy thằng bạn đó, “Mày nói Tao nghe coi?” Tui nói đạo cho nó nghe, nói trong tim đen nó đó, nói cho nó chịu; “Chỉ cho tao đi (nghe không rõ)” Người này, người kia, người nọ; thét họ đồn rồi tới nhà; chớ đâu phải mình đi vô chùa, vô miễu làm cái nghề này đâu; không có! Không phải!
Tự ở nhà tui tu, tui thấy chán đời, tui muốn chết ngắt cho rồi, coi thử cái hồn nó ra sao? Tui mua thuốc ngủ đàng hoàng mà! Tui chuẩn bị chết coi nó ra sao mà! [01:11:15]
Tui gặp cái ông này ổng chỉ cho tui cái pháp này, pháp xuất hồn được, thì trúng đâu tui mới đi học! Học rồi, ổng chỉ có bao nhiêu đó thôi, Soi Hồn với Chiếu Minh! Rồi về làm, làm, làm, làm, thét rồi ngồi Pháp Luân Thường Chuyển! Phải tự mình làm, chớ không phải là ổng cầu cận mình đâu; không có! Tới nói hai, ba cái thôi, “Bạn tu cho Bạn, chớ Bạn có tu cho tui đâu mà hỏi hoài? Tui không có rảnh trả lời!” Đâu phải được như bây giờ mà phân tách từng li từng tí cho các người thấy phần hồn! Mà mình tu hòii, nó không xuất!
[còn tiếp]
[kết thúc 19870426Q2]