[Chi tiết về ngày tháng của bài này chưa rõ ràng, còn đang được kiểm chứng. Xin quý độc giả thông cảm. Quý vị có thể cung cấp chi tiết đúng để giúp điều chỉnh nhanh hơn, xin liên lạc về info@vovilibrary.net. Đa tạ.]
BÀI GIẢNG TẠI ANTONY - 1982
Năm ngoái cũng tháng này, khoảng mùa đông này, tôi cũng đứng trong căn nhà này mà rất lạnh, không có chauffage, và để khánh thành cái thiền đường. Lúc đó có sự hiện diện của bà Girard là chủ căn nhà này.... Thì bà cũng rất sốt sắng và giúp đỡ cho tất cả những bạn đạo tu ở bên Pháp, có một chỗ để liên lạc mà thôi. Chứ đây không phải là một chỗ ngồi thiền đông được. Rồi bà cũng phát tâm, nói sau này bà sẽ cất phía đằng sau. Thì cái chuyện không may xảy ra, cái nghiệp thân của bà nó bị vày xéo bởi những người tham tàn, thì rốt cuộc rồi bà cũng được thanh nhẹ về phần hồn. Bà đã đặt cái đại nguyện, muốn thực hiện cái việc tốt để giúp đỡ những người kế tiếp có cơ hội, hội tụ, hạng nhứt là người Việt Nam. Bà cũng gởi quà về Việt Nam, cũng giúp đỡ mọi người. Thì hôm nay, ngày nay cũng là ngày kỷ niệm và chúng tôi cũng tưởng nhớ đến sự hiện diện của bà trong lúc đó và sự phát tâm của bà đã đóng góp và giúp đỡ cho những người tu có một chỗ thanh tịnh, để thiền và liên lạc với tất cả mọi người. Chúng ta xa quê hương, thì bây giờ phải lấy cái gì làm cái quê hương chánh của chúng ta? Chỉ có Thượng Đế mới là chánh, chỉ có ông Trời không sập mà thôi, sự sáng suốt của bề trên không bao giờ bị tiêu diệt, nhưng mà chúng ta cũng vậy. Chúng ta chỉ có cái tâm linh của chúng ta không bao giờ bị diệt.
Cho nên khi những người chết, bất cứ tôn giáo nào cũng thờ cái vong linh mà thôi, nhưng mà người thế gian quên rằng chúng ta cũng có hồn, nhầm lẩn nói chúng ta không có hồn. Cho nên ngày nay chúng ta thấy rồi, chúng ta ra đến đây chúng ta thấy không có bơ vơ, tưởng là bơ vơ nhưng không có bơ vơ, ông Trời chưa sập mà lấy gì bơ vơ. Thì cái vong linh của chúng ta hoà hợp với sự sáng suốt của bề trên, không bao giờ chúng ta bị tiêu diệt. Về phần hồn. Nếu hiểu được phần hồn thì không bao giờ chúng ta bị tiêu diệt. Người đời vì tranh cải về cái phàm tâm và nghỉ cái chuyện quá khứ và đặt khởi điểm của tương lại thì lúc nào cũng là động. Bởi vì chúng ta đến đây với bàn tay không, rồi trở về với bàn tay không. Thấy rõ cái điểm đó. Nếu những vị nào mà ra đến đây còn nghỉ việc của cải và hơn thua, không biết xây dựng lấy mình và lập lại trật tự cho chính mình, để đón những sự tốt đẹp tinh vi của thiên nhiên đã ban bố cho chúng ta, thì cái tình thương của chúng ta trong thực chất. Còn nếu chèn ép lẫn nhau, chỉ xạo láo và gạt lẩn nhau thôi. Ở thế gian này, chúng ta có bao nhiêu người tuổi tác cao ở đây cũng đã bước qua nhiều chế độ. Từ chế độ này tới chế độ kia, chế độ kia tới chế độ nọ, rồi quí vị thấy cái gì? Kỳ thật, là do sự phát tâm của chính mọi người thực hiện, thì chế độ đó nó sẽ được tốt và cái sự chung sống thiên nhiên trong nội thức nó sẽ mở. Cho nên chúng ta đây, chúng ta tại sao chúng ta tu để làm gì? Để lập lại trật tự, chúng ta có bộ đầu, chúng ta có con tim, chúng ta có hạ thừa, trung thừa, thượng thừa, có đủ mà không thấy, bị loạn mà thôi, tại sao loạn? Thu thập cái ngoại cảnh quá nhiều và quên cái nội thức trật tự của chính mình, cho nên gây sự động loạn cho nội thức, thành ra phân ra, kẻ này ghét người kia, người kia ghét người nọ, rồi đâm ra thù hiềm, gây sự sân hận và không có tiến hóa nổi. Cho nên chúng ta ở đây tu, là để mỗi người lập lại trật tự, rồi do sự phát tâm của mọi người đóng góp mới thật sự là siêu văn minh. Chứ ở thế gian, họ đang khao khát sự văn minh và đang tìm khả năng của loài người, để xây dựng quả địa cầu càng ngày càng tốt đẹp hơn. Chứ không có người nào ý thức được dân tộc tánh mà muốn để cho dân tộc mình đau khổ. Người nào cũng muốn dân tộc mình được sung sướng, mà chúng ta ý thức được tình thương huynh đệ nhân loại ở thế giới thì chúng ta không có phân ra giống dân gì, nhưng mà chúng ta chỉ giữ trong cái tâm thức sáng suốt đời đời là tiến hóa tới vô cùng.
Mà của cải của chúng ta bất tận là tâm linh sáng suốt. Thì mọi người đều có tâm linh sáng suốt mới làm việc được. Cho nên nhiều người duy vật đã hiểu lầm rằng là có vật chất mới phỉnh được người khác. Không phải đâu, phải có tâm linh mới đánh thức được người ta. Còn nếu mà chúng ta không trở về với sự thanh thản, nhẹ nhàng, đương nhiên sẳn có của chúng ta, thì chúng ta chỉ gây sự bấn loạn cho người khác mà thôi. Thành ra họ có thể chán mình, và họ sẽ bỏ mình ra đi. Ở trong cái chỗ đó là sự sai lầm vô cùng, vì không hiểu nguyên căn. Cho nên mọi người đã phát tâm, đã xây dựng, để chung góp thành một khối lớn để đạt thành một cái gì đó ở thế gian, nhưng mà tâm linh không có, thì làm sao tiến hóa tới vô cùng. Cho nên, mỗi người chúng ta phải ở trong cái Ðịnh Luật Sanh, Lão, Bệnh, Tử; thấy rõ ràng, không ai tránh khỏi được. Nhưng mà cái nguyện vọng của chúng ta đặt, nhiều người, mạng sống giỏi lắm là trăm năm nhưng mà đạt kế hoạch ngàn năm. Mà mấy ai đã thực hiện được, mấy ai đã làm được điều này. Cho nên chúng ta phải nhường chỗ cho sự phát tâm của cộng đồng nhân loại mới là đúng.
Cho nên mỗi người, mỗi chế độ đều kêu gọi đại đồng, nhưng mà tâm không có thật sự phát tâm, làm sao có sự đại đồng? Cho nên chúng ta hiểu đường lối đó, bởi vì cơ tạng chúng ta, cơ thể chúng ta, trí óc chúng ta, tâm thức của chúng ta, không chịu hoà tan với sự thanh nhẹ làm sao chúng ta làm việc đời đời được mà chúng ta kêu gọi đại đồng. Cho nên chúng ta tu đây rồi chúng ta thấy, sửa lấy chúng ta người động loạn đi tới thanh tịnh, từ mất trật tự lập lại trật tự, từ thiếu kiên nhẫn đạt tới sự kiên nhẫn. Thấy hông? Từ không biết từ bi là gì mà chúng ta lại thực hiện tình thương và đạo đức, để học từ bi, thì quả địa cầu này sẽ đẹp. Một nguyên lai rõ ràng là do sự phát tâm của mọi người, nếu chúng ta làm sứt mẽ sự phát tâm của một khối nào, rốt cuộc rồi chúng ta gây tai hại cho chính mình mà thôi, không có tiến hoá nổi. Cho nên mọi người chúng ta ra đây, còn cái tâm thức muốn trở về quê hương, muốn gặp người đồng hương thân yêu của chúng ta, với trong tinh thần xây dựng và hoàn toàn tự do để người ta phát triển tùy theo khả năng phát tâm của mọi người. Chắc chắn chúng ta sẽ đóng góp cho nhân loại. Vì chúng ta là người đi trước và chúng ta là người đau khổ, ngày nay chúng ta mới có cơ hội, không đòi hỏi nhiều, ngồi dưới đất nhưng mà chúng ta tâm cũng ...[nghe không rõ] thương yêu xây dựng. Cái đó mới là điều chánh.
Cho nên quý vị, sự hiện diện của quí vị, hôm nay rất quí báu: tuy căn nhà rất nhỏ nhưng tình thương rất sâu đậm, muốn đón nhận một cái gì sáng suốt và để trở về với căn bản của chính mình, chứ không muốn bị lợi dụng bởi một ai nữa, vì chúng ta đã bi lợi dụng rất nhiều, rốt cuộc chúng ta mất tự do. Bây giờ chúng ta phải trở về với căn bản của chính mình, tìm ra cái tâm thức và thấy rõ sự gánh vác của mình đối với nhân loại, thấy rõ chúng ta là con nợ cả thế giới, cả càn khôn vũ trụ: chúng ta đang mặc cái áo lành, bao nhiêu trí khôn đã đóng góp cho chúng ta; chúng ta ăn món ngon, bao nhiêu người đã nghiên cứu để tạo thành món, món quà ngon cho chúng ta hưởng; mà chúng ta phụ lòng người thì không được. Chúng ta phải vì người và sửa mình, cái đó là quan trọng. Không làm điều gì sái quấy, không làm phật lòng bất cứ một người nào, và phải hành động tốt để ảnh hưởng cho mọi người khác.
Chỉ có người tu mà thôi, người tu là chánh thức cách mạng lấy bản thân. Cách mạng quần chúng rất dễ; lấy cái súng chỉ người ta rất dễ; nhưng mà cách mạng bản thân rất khó! Người tu mới là thật sự là cách mạng bản thân, sửa mình, để thấy rõ: sau cái khổ là cái hạnh phúc, mới đặt cái hy sinh. Cho nên các bạn đã ăn con thú, con thú đã đặt cái hy sinh. Nó hy sinh một lần nó lại tiến hóa một lần. Vì vậy chúng ta con người mà không biết hy sinh, không làm được cái gì hết. Cho nên chúng ta hy sinh thì phải có trật tự, chứ không phải hy sinh tầm bậy! Bắt người ta đem đi chết, đem ghim vô trong cái chỗ tai hại mà phá hoại cả một cuộc đời lẫn tâm linh, lẫn thể xác của họ, thể xác của họ, là điều không đúng. Cho nên chúng ta mỗi người ra đây, chúng ta bây giờ, đã bỏ quê hương xứ sở ra đây, chúng ta không còn sự ngu dại mà bị lừa đảo nữa, chỉ sửa mình và chỉ trách mình. Mọi người đều tốt, mọi người đều là thầy của chúng ta. Do hoàn cảnh này, do hoàn cảnh kia, do hoàn cảnh nọ, chúng ta mới thức tâm. Mà sau sự thức tâm đó, chúng ta mới hối cải ăn năn. Chính mình trì trệ, chính mình chậm, chứ không phải người ta chậm. Người ta kích, người ta phá mình mà mình biết đường, biết lối thoát, đi tới cái vô cùng tận, đó là mình đạt tới được cuộc cách mạng thật sự, hòa hợp với cách mạng của Thượng Đế; mà Thượng Đế đã ban hơi thở, ban thanh điển cho cả toàn cầu được hưởng, một hơi thanh nhẹ và một bộ óc sáng suốt.
Nhưng mà người ta hướng hạ, đặt cái đường lối sai lầm, khống chế đầu này, khống chế đầu kia, khống chế đầu nọ, không xây dựng sự phát tâm của mọi người, để xây dựng thành cộng đồng chân chánh cũng như Trời Đất đã sắp đặt, mất cái siêu văn minh. Thành ra đâm ra hô hào văn minh mà chẳng biết văn minh! Hô hào anh hùng mà chẳng biết anh hùng ở đâu! Cho nên ở thế gian thấy rõ: người ta hô hào anh hùng rất nhiều; một võ sĩ đánh có thể chết hạng loạt năm mười người, nhưng mà rồi mang cái bệnh là không có trị được. Hỏi chứ Thượng Đế có lề lối trị loài người không? Sanh, Lão, Bệnh, Tử, có rõ ràng. Cho nên người thế gian không hiểu, nói là "Ông Trời ngu, và ông Trời không có luật." Có luật Trời chứ! Bây giờ quý vị giỏi, quý vị xưng danh là anh hùng; hỏi chứ, quý vị mang bệnh, rồi sao? Ai giải quyết vấn đề đó? Kế hoạch của quý vị đề cao ra; rồi quý vị đã thành công ở chỗ nào? Một trận lụt, một luồng bão, rồi quý vị thế nào mà quý vị còn chê không có ông Trời? Cho nên chúng ta phải sửa cho trật tự, để chúng ta thấy và nhìn nhận Sự Thật: nhịp thở của chúng ta là một, tất cả nhân loại trên thế giới chỉ có một nhịp thở, hít vô và thở ra mà thôi. Không ngoài cái đó được. Đó là hạnh phúc. Mà chúng ta phải sử dụng cái cơ hội thanh nhẹ này để tu và để sửa, để thống nhứt cái cơ tạng của chúng ta, để tìm hiểu ta ở đâu đến đây rồi sẽ về đâu.
Cho nên, khả năng loài người ở tương lai phải biết chính mình. Đó là một cuộc cách mạng. Mỗi cá nhân phải khai triển lên, trong cái tu tịnh rõ rệt, không bị kẹt, không bị phỉnh, không bị tà xâm, và hoàn toàn là tự chủ. Đó là tâm linh không có ai cắt đứt được. Tôi đã nói rằng, cái mặt của các bạn, thể xác của các bạn, không có thiệt! Đều là giả! Nếu thiệt, thì không có bao giờ già. Các bạn già là các bạn không thiệt. Cho nên, cái sự sáng suốt của con người nó giới hạn; mà nếu các bạn trở về thanh tịnh rồi, các bạn thấy các bạn là vô cùng sung sướng, thật sự đóng góp, thật sự thương yêu, giữa loài người và loài người. Và chúng ta thật sự kính nể và bái phục sự tinh vi của đấng tạo hóa.
Cho nên khoa học bây giờ cũng đòi hỏi chứng cớ, đòi hỏi đủ thứ. Nhưng rồi đây, cái siêu khoa học, khoa học huyền vi, mắt phàm không thấy, mà chúng ta tu, cái nội thức chúng ta mở, chúng ta sẽ thấy. Nó khác ở chỗ nào? Giá trị ở chỗ nào? Và vô cùng ở chỗ nào? Và xác nhận và chứng minh loài người, phần hồn của loài người, là bất diệt, không bị tiêu diệt bởi một ai. Cho nên ta vững vàng, tự tin nơi khả năng sẵn có của chính mình và tự tiến, mới là thật sự người tu về Vô Vi. Còn tu mà ỷ lại, người đó không tiến, tu mà không chịu sửa thì người đó không nên tu. Mất công! Tu bữa nay, rồi mai thay đổi; cái đó không được! Phải sửa mình, phải trách mình. Tất cả xung quanh của chúng ta đều là Thầy của chúng ta. Chúng ta ngu muội, tất cả mọi người đều là khôn! Cho nên chúng ta phải cố gắng sửa mình. Sửa mình mới có cơ tiến hoá, còn không sửa mình không bao giờ có cơ tiến hóa. Chúng ta thấy, nghĩa là, sống bao nhiêu năm nay, làm cái gì đây? Người này kế hoạch, người kia kế hoạch đủ thứ, làm được cái gì? Ăn ngủ, ỉa: tạm đại sự, quây quần trong cái tham, sân si, hỉ nộ, ái, ố dục. Rồi, chết rồi sẽ đi đâu? Mình ở đâu đến đây? Tại sao nhiều khi mình có sự sáng suốt vô cùng, thâu đêm mình muốn diễn tả cho tất cả nhân loại biết, tại sao? Mà có khi mình rất ngu xuẩn, không hiểu, làm việc sai quấy!
Đó! Cho nên những bức lãnh đạo ở thế giới cũng phải hiểu rõ, vì mất trật tự mà làm cho dân loạn, dân đau khổ. Nếu mỗi người lãnh đạo mà biết lập lại trật tự cho họ, dân sung sướng, được hưởng, mọi người sẽ kính mến chúng ta và theo một cái đường lối sáng suốt do sự phát tâm đóng góp. Mãnh đất Việt Nam, chúng ta học rất nhiều đường lối chánh trị đã qua. Trào này tới trào kia, do sự phát tâm rồi nó mới đạt thành. Rồi bây giờ làm tiêu diệt những sự phát tâm đó, nó sẽ thay đổi một cái màn mới ở tương lai. Chắc chắn như vậy. Cho nên chúng ta xét mình, xét cái tiểu thiên địa này, xét sự sáng suốt của chính mình, thì mình thấy tất cả những thời cuộc ở thế gian là bài học, để cho tâm linh tiến hóa mà thôi. Cho nên, mỗi mỗi sự khắt khe đến với chúng ta, chúng ta phải cám ơn, vì bài học đó để thử coi tâm tôi có tịnh không, tâm tôi có thanh nhẹ không, tâm tôi có sáng suốt không? Nếu tôi thanh nhẹ và thanh tịnh, sáng suốt, tôi sẽ học được nhiều và tôi tiến tới vô cùng. Tôi là thật sự là một con người quí của cả càn khôn vũ trụ, và thấy rõ mình thiếu nợ cả càn khôn vũ trụ mới thấy sự đóng góp cho quần chúng. Còn chưa thấy rõ mình là thiếu nợ cả càn khôn vũ trụ thì mình vẫn sống trong sự tham lam ích kỷ.
Cho nên ở thế gian hay gây hận thù, mà rốt cuộc không gặt hái được cái gì. Cho nên chúng ta tu, chúng ta sẽ ý thức. Tôi là người đi trước, tôi thực hành rất nhiều, tôi đã sống qua nhiều chế độ, nhiều sự khắt khe và tôi cũng đã đóng góp rất nhiều vào những cái gì đau khổ của những người muốn đạt tới sự sáng suốt cho quần chúng. Tôi cũng đã đóng góp nhưng mà rốt cuộc rồi tôi thực nghiệm trong chứng nghiệm rõ ràng: không đạt thành. Quý vị ở đây cũng vậy, đã đóng góp cho chế độ, đã làm được nhiều việc, nhưng mà rốt cuộc rồi quý vị tới ngày nay, cái nghiệp thân quý vị cũng phải mang, và sự buồn tủi của quý vị vẫn trường tồn. Hỏi chứ, chừng nào quý vị mới giải quyết được sự thanh nhẹ, để đem lại sự thương yêu thật sự, đúng theo ý muốn của quý vị? Chỉ có tu, thanh tịnh, quý vị mới là người đóng góp.
Cho nên tôi thấy rằng cái phương pháp này, do tôi đã cực khổ và tìm ra, và tôi hành, tôi thấy được, Thượng Đế rất công bình. Ngài đã cho tôi từ lâu nhưng mà tôi không biết, ngày nay tôi mới giác ngộ một phần nào. Tôi thấy Ngài quá tinh vi, và tôi phải học và tôi thực hiện. Bất cứ hy sinh vì đạo, bất cứ lúc nào, tôi cũng sẵn sàng hy sinh. Vì tình thương và đạo đức, tôi thấy mọi người phải phát tâm xây dựng. Chúng ta sống trong cộng đồng, quá sung sướng, quá dư, không có thiếu thốn. Mà nếu chúng ta đặt vào trong sự tăm tối và độc tài, thì chúng ta lúc nào cũng thiếu thốn. Cho nên sự thương yêu là sự quan trọng.
Hôm nay đến đây, tới cái chỗ eo hẹp như thế này, mà tôi rất thấy rằng mọi người đều muốn đón nhận sự sáng suốt của nội thức của chính mình và để tìm hiểu mình nhiều hơn. Cho nên mọi người nên cố gắng. Từ đây trở đi, nghe qua những lời nói của tôi, trong thực hành, chứ không ngoài thực hành, rồi quý vị trở về tu tịnh thì sẽ thấy, lúc đó quý vị mới là đóng góp cho mọi người. Chứ không phải tôi là một người đóng góp, được bao nhiêu? Quý vị quan trọng hơn tôi. Bởi vì tôi tu mấy chục năm nói có tiếng đồng hồ, thì quý vị sẽ có một tài liệu đầy đủ hơn tôi và nắm đó thực hành để đi tới. Rồi quý vị tới tuổi tôi, quý vị sẽ làm gì? Chắc chắn sẽ có vị trí làm việc cho cộng đồng nhân loại tiến hóa, thương yêu, xây dựng.
Cho nên, cái cơ trời sẽ chuyển, sau này nhân loại sẽ qua những cơn khủng khiếp, rồi mới tới cái lúc thương yêu thật sự: chúng ta buông bỏ khí giới ngay trong tâm thức của chúng ta, là sự cạnh tranh hận thù trong tâm thức chúng ta. Phải dẹp bỏ, lúc đó mới thật sự đem lại niềm tin sáng suốt cho mọi người. Mà chỉ có người tu mới làm được. Người tu là người tự cách mạng lấy bản thân, sửa trật tự rõ ràng, và chúng ta thấy sự bán loạn chính mình đã tạo cho mình. Cho nên chúng ta phải sửa, không ai sửa chúng ta; chúng ta có quyền năng đi xuống và có quyền năng thượng thăng, là đi lên. Cho nên, đầy đủ hết cho một lượt một: tấn, thối, do sự quyết định của chính mình.
Cho nên, phương pháp này không kêu các bạn làm gì bận rộn bằng tập trung tư tưởng lên trên đỉnh đầu, rồi các bạn sẽ đạt tới sự thanh tịnh. Hạ, trung, thượng, trong cơ thể nó có ba giới; nhưng mà ba giới đó thống nhứt rồi, thì chúng ta mới thấy rõ rằng, ta và càn khôn vũ trụ là một. Thì cái sự đi đứng của các bạn rất dễ dãi, và việc làm các bạn không bao giờ không có. Không có thất nghiệp nữa, vì chúng ta biết thực hiện đúng đường và không tham lam của cải bất cứ người nào. Chúng ta làm nhiều, chúng ta chấp nhận ăn ít cho mọi người được đồng sống với chúng ta, và thực hiện tình thương và đạo đức.
Ngày hôm nay rất quý được sự hiện diện của quý vị ở nơi đây. Hôm nay cũng không phải là buổi giảng, nhưng mà tinh thần rất đầy đủ và muốn tìm hiểu chiều sâu của tâm thức, thì Bề Trên cũng đã ban cái cơ hội tốt đẹp cho chúng ta. Cho nên chúng ta phải nắm lấy. Rồi ngày mai đây chúng ta sẽ có những buổi thuyết giảng khác nữa. Cám ơn sự hiện diện của quý vị.
(Tiếp theo là phần đàm đạo giữa Đức Thầy và bạn đạo, chưa chép. Bắt đầu từ phút 22:57. Bạn đạo nào phát tâm, xin mời tiếp tục chép và gửi về Thư Viện.)
Antony & Paris (Buổi sáng) – Cuốn A
(MP chép nốt đoạn cuối, từ phút 22:57)
Đức Thầy: Nào, bây giờ sao? Cái ông Phan Cao Thăng, ông không có tuyên bố làm cái gì đây? Cho tôi đi thăm cơ sở của ông đi! (cười)
Bạn đạo: Thưa Thầy, đây là phòng các bạn họp mỗi tuần.
Đức Thầy: À, quý lắm!
Bạn đạo: Thì, chúng con (nghe không rõ) mỗi người phát tâm ra làm việc như thế.
Đức Thầy: Ừ, rất quý! Đây rồi, mình có tâm, từ nhỏ nó sẽ đi tới lớn. Phải giữ cái phát tâm từ đầu cho tới cuối, chỉ có bây nhiêu đó thôi. Mình không có lợi dụng một ai, và không có gây hận thù cho một ai. Chúng ta phải sửa tâm để ảnh hưởng mọi người, cái đó là điều quan trọng. [23:43]
--------
Đức Thầy: Khùng mà không hay; khùng mà không hay! Người thế gian khùng, không hay đâu! Đui, điếc, câm mà nó cứ tưởng người ta sáng suốt à! Đó: đui! Rồi như bây giờ Bác thấy, Bác tu, Bác thấy đi đây, đi đó, mở thêm con mắt vậy, thấy chưa? Mở thêm sự sáng suốt nữa, mà những người thế gian nhắm mắt, đâu có thấy! Nó đui mà nó không thấy nó đui; “Mắt tôi sáng chứ tôi đâu có đui!” Đó, cái cảnh nó xuống rồi nó bị giam ở trong cái tối tăm, mà nó không hay! Cho nên, nó phải cố gắng tu để nó trở về. Đó! Mình mang cái bệnh đui, điếc, câm tại thế gian.
À, rồi bây giờ mình thoát ra được là mình hết đui, điếc, câm rồi, đâu có ai dại mà… Khi mà dòm trở lộn lại, thấy mình, nghĩa là, thiệt là xấu hổ: xuống thế gian làm tàng, làm chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ, rốt cuộc không biết mình là ai! À, đi ra được là mới thấy, mới xấu hổ!
Cho nên, tôi nói, nghĩa là, tất cả mọi người đều đúng, mà chỉ có một mình tôi là không đúng. Mà mỗi người trong Càn Khôn Vũ Trụ này biết là, "Mọi người đều tốt, mà chỉ có mình tôi xấu"; chắc chắn là thế gian tốt! Chút xíu đó thôi!
Mà cứ cho mình tốt và đè đầu thiên hạ! Cái người đó không bao giờ tiến triển được!
Tất cả mọi người đều tốt, mình xấu, mình mới tiến hóa được; thấy rõ không?
Họ không hiểu; cho nên, mang cái tội đui, điếc, câm; rồi Bề Trên xuống cơ nói, cũng nói rõ ràng, mà đâu có hiểu!
Tu rồi mới hiểu. [25:30] Mắt thì nhỏ mà cái lòng tham thì lớn: mắt có chút xíu à, mà dòm, muốn lấy hết của người ta! Rốt cuộc rồi ăn đâu có hết! Thấy con gà là muốn ăn hết con gà à, muốn giành cho mình ăn à; ăn có hai cái đùi là thấy ứ hơi rồi; vậy mà giành, giành cả con gà, chớ có phải giỡn đâu.
Cho nên, những cái cuộc, cái cuộc hôn mê tại thế gian bây giờ đang tranh giành quyền thế; phe này tranh giành phe kia; rồi rốt cuộc rồi đùn ra, không có chú nào được cái gì hết! Ông Trời Ông lấy lại, "Cho tụi Bây học thôi, rồi phải trở về!"
Chớ còn không bày ra những cái trận đó thì cái sự hùng dũng con người không có; biết không? Nhờ đó rồi nó hùng dũng, nó thức giác: khi mà nó từ bỏ là từ bỏ luôn; coi khí giới như không, không có nghĩa lý gì đối với nó hết! Cho nên thế gian mới thái bình.
Thế gian thiếu thái bình là vì tôn trọng khí giới vật chất là cao hơn hết; bắn là chết liền!
Chết rồi, đâu có chết được phần hồn? Nó không chết; làm sao diệt được phần hồn nó hay. Chế độ nào ngon, diệt được phần hồn người đó. Ở Việt Nam chúng ta là chết nhiều nhất này, nhưng mà bây giờ đi về Việt Nam, dòm ra ngoài phố cũng đông người ta đi; cũng đầy đủ, cũng đông người ta đi, không có thiếu! Càng ngày càng đông người. Ờ, giết bao nhiêu giết, nhưng mà cái hồn nó cứ luân hồi trở lộn lại mãi mãi! [27:20] Ờ, cho nên hồi trước mà Việt Nam đánh rầm rầm, tôi đi du lịch ra ngoài, mấy người nói: “Chua cha, Ông, sao bây giờ Ông còn đi ngoài này?” Tôi nói là: “Chết còn có mình tôi à! Bớt cho tôi 30 phần trăm tiền phòng đi!” Bớt liền! (cười) “Chết còn có mình tôi, còn có mình tôi!” (cười) Mấy ông cũng nghe lời, bớt 30 phần trăm. Tôi qua Saint-Petersburg nó bớt tiền phòng 30 phần trăm. Tôi nói chơi, tôi nói: “Chết còn có mình tôi à!” (cười). Họ nghĩ chết hết trọi: hỏa tiễn xuống, chết không còn ai hết á! Ở ngoài, ở Thụy Sĩ cũng vậy, tôi ở phòng ngủ; “Chết còn có mình tôi, Ông biết đó!” “Ờ, tụi tôi sợ chiến tranh lắm, sợ lắm!” “Tôi thì… bây giờ chỉ còn có mình tôi, thì tôi phải có cây Cream, cái gì thưởng cho tôi chứ?” “Ờ, bớt cho ông ba chục phần trăm.” (cười). Mà chỗ nào tôi nói, ổng cũng bớt ba chục phần trăm vậy! (cười). Hồi đó là khủng khiếp lắm, mà coi báo thấy ghê lắm!
Nhưng mà chiến tranh đánh chỗ nào có chỗ; cái thằng nào ác ôn thì phải có chỗ trị nó, và cho nó học bài nặng để nó tiến hóa! Đó là con của Thượng Đế; luôn luôn đặt sự công bằng và dẫn tiến nó, chớ không phải tiêu diệt nó luôn đâu! Rồi hỏi thế gian, tưởng, "Tôi giết thằng đó là hết rồi!" Nhưng mà những người giết người rồi, tới giờ phút lâm chung, họ, thấy họ thế nào? "Mình giết con heo không á," mấy thằng làm heo đó, tới giờ chết là phải để cái dao với một tô nước vầy, nó mới tắt thở! Như Bác có kinh nghiệm, Bác thấy không? Mấy thằng giết heo đó, giờ chết là phải một tô nước và để cái dao, nó mới tắt thở, đừng có nói chuyện giết con người! Con người, nghĩa là con của Thượng Đế, thế thiên hành đạo, đâu phải giỡn! Giết con người là đau khổ.
Cho nên, những người có giết hại, cũng như bây giờ, cũng như hôm trước tôi đi ở Texas có những chú ăn thịt người; ở trong cái cơn, kêu bằng, nguy hiểm vượt biên mà ăn thịt người đó, rồi tối, cái nửa đêm á, ban ngày nó tỉnh, không có gì hết á; nửa đêm nó đập ngực: “Sao mày ăn thịt tao; aao mày ăn thịt tao?” Cứ đập vậy, đập cả đêm vậy! Mấy người ở chung nó nói mà, "Ban ngày nó không có gì hết; cứ nửa đêm: “Sao mày ăn thịt tao?” Đập ngực vậy đó! Hỏi, có hay là không? À! Nhưng mà hiện tại ở Việt Nam thì nhiều chuyện ly kỳ lắm; nhiều chuyện, nhiều chuyện lắm.
Bạn đạo: Dạ. Chết chóc nhiều quá!
Đức Thầy: Đây rồi sau này, sau này ở Việt Nam nó mới xuất hiện những cái kỳ quan mà thế giới sẽ đi du lịch, tới thăm, rồi học hỏi. Mà sau, người Việt Nam ăn năn thức giác rồi, tu dữ lắm. Bây giờ cũng tu dữ lắm; bây giờ có nói gì được, có nói gì được đâu?
Bạn đạo: Dạ, bây giờ nghe nói Việt Nam tu nhiều lắm.
Đức Thầy: Không việc làm, ngậm miệng, (nghe không rõ) ông Trời xui khiến cho tu! Ông nào ông nấy ở nhà ngồi thiền; không ngồi thiền thì đánh cờ; à; mà nói bậy là không được! Có phải ông Trời ông sắp đặt cho tu không?
Thế mình ra ở đây là còn hại nhiều, là thấy, nghĩa là ăn cho nó mập, rồi bệnh. Đó, ăn cho sung sướng mà! Hồi nào giờ Việt Nam làm gì có phô-mai? Ăn cho cố đi, rồi nó mập thù lù, nó bệnh! Đó! Cho nên nhiều chú bệnh dữ lắm.
Cho nên, những nhà mà đã tham gia cách mạng, rồi trở về Việt Nam, mấy ông đó là ở trên rừng xuống đó, là mấy ông, nghĩa là, bệnh chết ào ào! Tôi trị, tôi thấy chết ào ào à! Là tại sao? Hồi nào giờ không có mỡ, về, cứ việc ăn lấy hai tô phở; những cái gì, bún bò giò heo quất vô, thét là đau gan, đau gan nhiều lắm! Rồi nhậu à, vô, uống rượu đâu có trả tiền; cần gì, đi kiểm kê, thiếu gì rượu uống; a-lê, uống! (cười) Uống Hennessy, uống Whisky thét rồi đau gan, chết nhiều lắm.
Bạn đạo: Dạ. Hồi xưa đói…
Đức Thầy: Mà hồi tôi đi trên rừng, không có bị chết, bởi vì đâu có gì ăn? Ở trên rừng không có bị gì hết á! Không có gì ăn! Mà về đây là bị bệnh: mỡ trong máu này, thấy không; nước tiểu đường này; lung tung bệnh; rồi chết lần, chết lần, chết mòn hết trọi. Đó!
Bạn đạo: Kính thưa Thầy, tới giờ. Thì chúng con xin cám ơn Thầy đến thăm chúng con tại đây.
Đức Thầy: Ừ!
Bạn đạo: Chúng con xin thay mặt các bạn đạo, xin chắp lạy ba lạy.
Đức Thầy: Ừ, được.
Hôm nay mình cũng được cái ân huệ của Thượng Đế và sống trong cái giây phút thiêng liêng đầm ấm; chúng ta phải tưởng rằng, chúng ta sống chung một gia đình, không có ngoài đâu! Chung quy thanh tịnh là chỉ có một gia đình mà thôi; mà chung quy thanh tịnh cũng một cái đạo mà thôi! Thì hôm nay cũng là một niềm vui cho chúng ta. Rồi đây, ngày mai, chúng ta sẽ có cơ hội tương ngộ và sẽ tiếp tục đàm đạo tìm lối thoát cho chung.
Cám ơn sự hiện diện của các bạn! [33:03]
Hết cuốn A