BÀI GIẢNG VỀ THIỀN (B)

Đức Thầy: … Qua mỗi giới, trận rào ; “trận rào” là cái gì ? Cái tham, sân, si, hỷ, nộ, ái, ố, dục chúng ta thanh lý được rồi, thì nó không có trở ngại cho chúng ta nữa, thì tâm hồn thanh nhẹ, ra, vào tự do ; lúc đó chúng ta đi lên, đi xuống nhẹ nhàng.

“Tham thiền chẳng có quanh co

Một đường thanh tịnh hưởng kho Phật, Trời”

Chúng ta tham thiền, không nghĩ quây quẩn chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ ; không có sự thù hận trong nội tâm, thanh thản mà tham thiền ; thì một đường thanh tịnh hưởng kho phật trời : chúng ta thanh tịnh chừng nào thì, chúng ta thanh chừng nào thì chúng ta sẽ được hưởng cái phần thanh ở Bên Trên.

“Phật trời phân lý giải lời

Trong Không mà Có tạo đời an khương”

Đó ! Phật, Trời đã cho chúng ta thấy rõ ràng, trong Không mà Có. Phật cũng nói: “Tứ đại giai không.” Thì bây giờ, bầu trời sáng suốt đã cho chúng ta thấy rõ ràng: Bên Trên không có sự sáng suốt chiếu hóa xuống, thì vạn vật đâu có sanh trưởng được ; trong cái Không ở trên là căn bản, mà ở dưới này là lệ thuộc và chuyển hoá, cải tiến mà thôi !

Trong Không mà Có tạo đời an khương : lúc nào chúng ta thấy cũng “Không”, nhưng mà “Có”: bây giờ, các Bạn tu đây rồi, cái Có này, Bạn giải từ cái hữu vi đi tới vô vi. Hữu vi là cái gì ? Cái bản thể của Bạn đây, cơ tạng của các Bạn đây, mà các Bạn chịu sửa chữa, tiến giải nó, thì nó càng ngày càng thông, càng nhẹ, thanh điển nó càng dồi dào, thì nó mới đi tiến tới Vô Vi. Mà trong cái Không kia, có không ? Trong cái Không, mà Có !

Cho nên, nhiều người thiền lại thích thú ở chỗ đó, không có động nhiều, nhưng mà được thấy sự sáng suốt ở Bên Trên ; thấy sự chuyển hóa rút kéo bộ đầu và làm cho người ta khai tâm mở trí. [1:41]

“Tâm thời sáng suốt như gương

Khai tình mở đạo tự lường mà đi”

Cái tâm thì sáng suốt như gương, lúc nào cũng trong lành : hằng ngày, hằng đêm các Bạn công phu đó, cũng như các Bạn chùi rửa cái miếng gương cho nó sạch sẽ. Khai tình mở đạo tự lường mà đi: Lúc đó mình thấy càng ngày mình càng mở rộng, thì không còn cái chấp và không còn cái mê nữa. Cái tình thương ban rải khắp nơi cũng như là tình thương đã ban rải cho cơ tạng chúng ta, từ tế bào và hơi thở chúng ta đều có tình thương. Bây giờ tình thương chúng ta nới rộng ra, thì khai tình mở đạo, thì nơi nào cũng có sự thâm ý, hữu lý, hữu tình của nó, chớ không phải là vô dụng. Cho nên, chúng ta không có khinh bỉ một cái nào, nhưng mà chúng ta chỉ sửa mình mà để hòa với tất cả. Mở đạo tự lường mà đi : mở đạo, là quân bình tư tưởng rồi, lường lấy mà đi. [2:36]

“Đi trong thức giác hợp thì

Quy y chơn pháp không vì lợi danh”

Chúng ta đi trong thức giác hợp thì : sự sai lầm chúng ta mà chúng ta hiểu được là chúng ta thức giác. Mà nếu chúng ta sai lầm mà chúng ta không hiểu thì chúng ta không bao giờ thức giác. Quy y chơn pháp không vì lợi danh: chúng ta trở về cái phần sáng suốt đó để hưởng cái phần sáng suốt, chớ không phải cái chuyện tạm ở thế gian nữa.

“Hy sinh bản chất thực hành

Từ bi soi sáng các ngành khai thông”

Mình hy sinh bản chất thực hành, là những cái gì mà mình nung nấu, từ xưa mình cho đó là của quý, nhưng mà bây giờ mình hóa giải nó đi, thì tự nhiên nó diệt bớt cái tham và cái tăm tối ; thì người đời kêu bằng “Hy sinh cái bản chất” đó ; trong thực hành mới hy sinh được ! Từ bi soi sáng các ngành khai thông : Đó, cái phần sáng suốt nhẹ nhàng nó luôn luôn soi sáng các ngành trong cơ tạng chúng ta : tim, gan, tỳ, phế, thận đều khai thông. [3:31]

“Nằm trong chơn lý hóa công

Tự phần tự giải khỏi phần trược ô”

Chúng ta nằm trong chơn lý hóa công, đi trong cái chơn lý của Đấng Tạo Hóa. Tự phần tự giải : Chúng ta cố gắng tu để tiến giải lên khỏi phần trược ô : nghĩa là khi ta thanh rồi,chúng ta đâu có lo cái sự trược nó hút chúng ta ; khi chúng ta sáng rồi, đâu có còn bóng tối, bóng tốitới chan hòa với ánh sáng được !

“Tâm không động loạn hư vô

Hòa đồng mọi giới cơ đồ dựng xây”

Cái tâm chúng ta không có động loạn, lấy cái hư vô, lấy cái Không Không làm chủ đích ! Hòa đồng mọi giới cơ đồ dựng xây : Chúng ta hòa đồng mọi giới rồi, thì cái phần thanh chúng ta sẽ càng ngày càng được dồi dào vun bồi, càng tiến giải nhẹ nhàng, và càng minh cảm hơn. [4:20]

“Tiến trong đà tiến hằng ngày

Hướng thanh tự đạt dựng xây giờ thiền”

Chúng ta tiến trong đà tiến hằng ngày : mỗi ngày chúng ta phải nhớ sự thanh cao ; dù có lao động khổ cực đi nữa cũng phải ở trong tư tưởng tình thương và đạo đức ; thì đó là sự thanh cao. Hướng thanh tự đạt : Chúng ta đi về hướng thanh, về tình thương, thì chúng ta tự đạt. Dựng xây giờ thiền : ban ngày Bạn làm điều lành, Bạn làm điều sáng suốt vì mọi người, thì đêm đó cái giờ thiền bạn chắc chắn là nó nhẹ nhàng.

“Hồng ân đạt hưởng triền miên

Không phiền không động hợp duyên Phật Trời”

Cái hồng ân đạt hưởng triền mien : Cái sự sáng suốt nhẹ nhàng của người đời, không có tiền, không mua được ; cái đó kêu bằng hồng ân, hồng ân ! Các Bạn thiền rồi các Bạn thấy, đạt hưởng triền miên, thấy nó có hoài cho chúng ta. Không phiền mà không động, hợp duyên phật trời: Chúng ta hết rồi, buông bỏ những cái sự giao động đó, thuần âm thuần dương, thì nó hợp duyên Phật Trời.

Ai lo cho chúng ta được ngoài chúng ta lo ? Bây giờ chúng ta lo là chúng ta phải giải tỏa từ hữu vi đi tới Vô Vi ; đó ! Cái cơ thể các Bạn là hữu vi, nó đòi hỏi chuyện này, chuyện kia, chuyện nọ ; mà các Bạn càng ngày càng thông rồi, càng hiểu rồi, càng giải được nó nhẹ hết toàn bộ, thì nó tới cái phần sáng suốt ngoài sự dự định của chúng ta ; bây giờ, trước kia chúng ta mở mắt mới thấy ánh sáng, bây giờ chúng ta nhắm mắt thì chúng ta thấy ánh sáng ; thấy cái phần điển của chúng ta được nhẹ nhàng rút từ bộ đầu đi lên đó, là cái cõi Vô Vi ! [5:49]

Mà cái cõi Vô Vi, tới cõi Vô Vi rồi, còn phải học nữa : trong cái Không Không mà có, thì chúng ta phải học thêm, phải tu, phải sửa, phải tiến nữa. Phần điển học, nó còn khó khăn hơn cái phần hữu vi : cơ thể chúng ta có Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định ; đó là hữu vi ; mà chúng ta soi cho nó khai thông, cũng như chúng ta dọn rửa bàn thờ đâu đó cho nó được thanh lịch, sạch sẽ, đề chúng ta đón cái phần thanh điển, như phần thanh điển của chúng ta đã sẵn có một phần bên trong, tiến giải ra dễ dàng ; hòa hợp cái bên trên đó, chúng ta mới hưởng được ; mới thấy cái đó là cái chánh đời đời, không có tiêu diệt được. Còn cái hữu vi, cơ thể chúng ta đây, hữu hình là hữu hoại rồi ; một ngày kia, các Bạn ở trong Định Luật Sanh, Lão, Bệnh, Tử rồi, các Bạn đâu có còn sống với hữu vi nữa. Nhưng mà sau cái đó rồi, các Bạn đi về đâu ? Đi về Vô Vi.

Cho nên, chúng ta hiểu đời và đạo, chúng ta hiểu được sự hữu vi và vô vi, thì chúng ta thực hành trong hữu vi để rõ, hiểu được cái hữu vi,nguyên căn của hữu vi đến và đi, là nó sẽ tiến giải tới vô vi. Còn chúng ta chưa hiểu cái cơ năng này, thì làm sao chúng ta hiểu được cái kia? [6:57]

Cho nên, các Bạn tu ở ban đầu đây, không phải là hữu vi như người nghe người nói là phải đặt bàn thờ cúng lạy, nhưng mà bản thể đây, bảnthể của Bạn, ngũ tạng của Bạn, là hữu vi, hình thức hữu vi rõ ràng. Các Bạn khai thông nó ra được, thì Bạn thấy sự trong lành ở bên trong tâm các Bạn : ma, quỷ cũng Bạn ; mà Tiên, Phật cũng Bạn ; mà Thánh, Thần cũng Bạn ; mà Tổ Tiên cũng ở trong đó hết ; các Bạn chịu khai ra, thì thiếu gì nơi giới để cho các Bạn thờ phụng và tiến hóa nhanh nhẹ hơn và trực tiếp hơn. [07:28]

Thì từ cái hữu vi, ai cũng phải qua cái giai đoạn đó ! Nhiều người mới tu, nói: “Chu cha, tui tu 5, 6 tháng, chưa thấy gì !” Cái chuyện dọn bàn thờ, dọn này, dọn kia, dọn nẻo hóc trong nhà dơ dáy, bây giờ tiến giải cho nó sạch sẽ, thì phải ra công, phải lao động, phải Pháp Luân này kia, kia nọ, rồi ở trong đó nó mới hóa giải ra được ; nó mới thấy rõ là chính nó đã làm cho nó bẩn dơ, cho nên nó bằng lòng sửa chữa để tiến tới sự thanh thản và sáng suốt ở bên trong. Đó ; thì chính nó phải làm !

Cho nên, trong giai đoạn làm đó, các Bạn làm thời gian rất ít : một ngày các Bạn thâu thập vô 20 mấy tiếng đồng hồ cái chuyện ô trược không ; mà một đêm Bạn thiền đâu có 1 tiếng, rồi Bạn cũng xưng danh, “Tui tu 5, 6 tháng ; tui tu 5, 3 năm” ; nhưng mà cái công phu rất ít ! [8:14]

Cho nên, chúng ta cố gắng tu nhiều chừng nào hay chừng nấy ; mà phải cố gắng đạt tới một mục đích nhẹ hơn, rồi để hưởng cái phần nhẹcăn bản của mọi người đã có ở Bên Trên. Đó là cái phước !

Cái phước, có phước nó mới có lộc, Bạn à ; có phước mới có sự sống ; có sự sáng suốt ở Bên Trên các Bạn mới được hưởng cái chuyện ở thế gian này.

Nhưng mà các Bạn vô phước, các Bạn không bao giờ hưởng được : Bạn gây cho sự hung hăng cho Bạn, làm cho nội tâm bất ổn, rồi đảo điên luôn : vì tiền của thế gian, tự chôn vùi phần hồn xuống càng ngày càng thấp hơn và càng ngày càng nặng nhọc hơn.

Bây giờ các Bạn hiểu được hữu vi của cơ thể, thì mỗi đêm các Bạn tự giải lấy ; rồi các Bạn sẽ tiến tới Vô Vi dễ dãi hơn.

Nhiều người nói, “Tui muốn nhảy vô Vô Vi liền” ! Đâu có được !

Cho nên, chúng ta đã có cái Pháp cho các Bạn học : Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Định ; đó là dọn bàn thờ, dọn cái cơ giới ô trược của hữu vi! [09:12]


----
vovilibrary.net >>refresh...