(Sài gòn ngày 20/03/1977) - Bà Mẹ Việt Nam
Sách vở cho nhiều thì được cái gì? Cho nên nhiều người bạn muốn viết sách vở này kia kia nọ, tôi không có tán thành vấn đề đó, bởi vì cái nầy nó thuộc về cái thiên ý thiêng liêng tánh của mọi người. Tu, rồi cái phần điển liên căn của nó mở ra, cái phần Vô Vi nó chiếu hóa mà do cái khả năng công phu của mọi người, cố gắng tu nó mới đạt được cái chỗ đó. Cho nên nhiều khi các bạn ngồi nửa đêm công phu lại nghĩ nhiều cái mình hồi nào giờ nhỏ lớn không biết mà lại mình nghĩ tới cái câu chuyện đó, một cách rất sáng suốt minh mẫn mà đó là chơn lý nữa, không thiếu mà không dư. Cái đó ở đâu? Ai bồi dưỡng cho!
Cho nên các bạn đã tụng niệm: Soi Hồn, Pháp Luân, Thiền Ðịnh, đó là tụng niệm khai thông mạch đốc ở bên trong. Mà tùy theo cái khả năng tự dẫn tiến của mình nó mở tới đó, thì nó đưa lên được thu hút bên trên. Cho nên tôi thường nói ông Thầy luôn luôn ở trên đầu của chúng ta, mà chúng ta không có xuất ra, làm sao mà chúng ta được hưởng cái phần mà Thầy giáo hóa? Cái thanh điển các bạn mà vừa rút lên trung tim bộ đầu thì các bạn thấy nó lại càng rút thêm hơn nữa, nó lại càng thanh hơn nữa. Mình tiến ra thì bên trên người ta mới rút cho mình, chớ đâu có Thầy ở thế gian mà tìm?
Cho nên cái công phu của chúng ta không bị lường gạt, không bị ai lường gạt hết, mà do nơi khả năng của mình làm, mình tiến trong cái căn bản đời đạo, có đời mới có đạo. Tôi thường thường nói mọi người bị bệnh, chớ không phải ta tu đây ta làm biếng không làm việc, ta tu đây ta phải làm việc, cái trường hợp nào đưa tới cũng là cái luật cả, có vay phải có trả. Chúng ta trả một cách vui vẻ thì chúng ta làm một cái hạnh rất tốt để tiến thẳng về sự thanh cao, còn nếu mà chúng ta còn chống cự, chúng ta làm những cái chuyện bực tức cho mình, rồi làm sao mà chúng ta trả món nợ cho xong. Vui vẻ chấp nhận cái gì cũng xong, không vui vẻ chấp nhận cái gì nó cũng không xong.
Cho nên cái phần điển nó không có vọng động nhiều được, nếu mà nó buồn bực cảm thấy tủi nhục, đau khổ mà nó không có hòa đồng với cái thanh điển Trời Đất thì nó tự làm cho nó kẹt và đem sự tăm tối, tu càng ngày càng chậm tiến và nóng nảy trong lòng. Lý do những người bị nóng nảy là họ chưa có được khai thông bên trên, là họ làm chưa đúng mức. Nhiều người học, người ta dạy bao nhiêu đó họ lại làm thêm với bớt nhiều lắm. Tôi thấy nhiều người không có đi đúng thành ra họ bị chậm tiến, còn họ cố gắng đi đúng như vậy thì họ thấy nhẹ, có bị nặng đâu, mà từ từ đi đến, đi tới rất chắc, rất bền không có bị sai lầm. Cho nên chúng ta xét lần lần, lần lần chúng ta thấy cái sự từ bi căn bản ở bên trên không có bỏ một người nào có thanh điển, lúc nào cũng dìu dắt và giúp đỡ. Chúng ta không nên nóng nảy, bực tức, quá tham lam mong cái gì được cho mình rồi cầu xin được phù hộ nó hư thêm chớ không có lợi. Cho nên người tu nó không khinh những người tác giả nhưng mà cái đó nó không có dìu dắt được, thực hành mới là tự nó dìu dắt.
Bây giờ chúng ta bước qua, xem lại, xét lại khắp bầu trời thế giới quả địa cầu này những cái gì vĩ đại và anh hùng, từ bi, cởi mở nhất. Ở Việt Nam chúng ta có một người mẹ Việt Nam rất anh hùng. Người mẹ Việt Nam đã bước qua nhiều thời đại đau khổ chiến tranh, trong cái sự tranh đấu sống còn hằng ngày để nuôi dưỡng trẻ thơ là chúng ta kẻ hậu sanh, rất khổ, nhưng người vẫn từ tâm bất cứ hoàn cảnh nào chiều hướng nào tiến trong đà tiến, tiến để dìu dắt mọi người hậu sanh để họ tiến lên đạo đức chớ không phải họ nuôi con trở nên một người ăn cướp. Người mẹ Việt Nam chịu tất cả những sự đau khổ, có người thậm chí ngủ ở dưới đất muỗi cắn, một miếng tranh hay miếng nóp để bảo vệ cho người con qua một đêm ngủ ngon lành, nhưng mà người vẫn chấp nhận tất cả mọi sự việc, phần lương thực ăn uống của người cũng thiếu.
Thời chiến, chúng ta thấy người dành dụm từ miếng khoai, miếng bánh tét, cái gì có thể có, rồi cũng nuôi con ở trong bưng để chiến đấu đem lại sự thành công vĩ đại cho toàn dân. Sự mong muốn đó là gì? Sự từ bi cởi mở để bỏ tất cả những cái sự kêu bằng hiểu lầm và đem lại cái sự đau khổ cho loài người. Chính người mẹ Việt Nam đã làm, đã nhúng tay vô rất nhiều từ bao nhiêu thời đại tới ngày nay người cũng vẫn kiên nhẫn chấp nhận để tiến, tiến trong cái đạo đức, tiến trong cái hòa bình thật sự của nội tâm, chớ người không bao giờ tiến trong cái sự giết chóc nữa, quá nhiều rồi.
Cho nên chúng ta ở Việt Nam có Quán Âm, có tình thương, có từ bi. Cho nên những người đã đau khổ hỏi chớ họ hướng về đâu? Đại đa số họ hướng về từ bi bác ái của Quan Âm mà tu hành, lập cái hạnh tốt. Người ăn chay, tại sao người có thịt, có cá ăn sung sướng cho mập mạp như người ta, bởi vì người không biết làm cái gì hơn để cho tôi được nhẹ nhàng, để tư tưởng tôi được sáng suốt, để dìu dắt đứa con thơ tôi khỏi lầm lạc. Cái đó cũng là thiên ý cho cởi mở. Chúng ta là người hậu sanh bây giờ chúng ta được ngày nay sống mà ngồi gần gũi nhau. Chúng ta phải nhớ rằng cái từ bi của người mẹ rất nhiều, rất vĩ đại, rất anh hùng, rất kiên nhẫn. Người đã ở trong bi, trí, dũng đạt được mọi sự thanh cao để lại sự sung sướng cho chúng ta tới ngày nay.
Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta phải tiếp tục làm phận sự từ bi, bác ái, kiên nhẫn sửa chữa mình, để hòa giải tất cả những cái nội tạng xấu xa, ô trược, mọi rợ trong đầu óc này vứt bỏ nó đi, tiến thẳng về con đường đạo đức của mọi người, của vạn linh đã chung kết đem lại cho chúng ta thấy rõ ràng đạo đức thanh tao, cho nên chúng ta phải tiến thẳng con đường đó. Cho nên muốn thương người khác, muốn giúp đỡ người khác chúng ta phải biết được cái đường lối. Thương ở trong thương mà biết thương nó mới là thật. Còn tin ở trong tin, tin mà biết tin kìa, nó mới là đại lực. Tại sao biết tin ? Mẹ chúng ta đã tin chúng ta, tin quá nhiều, sanh con ra, biết sự cấu tạo của con cũng không ngoài cái sự nhiễu động của vũ trụ, thương yêu con, dìu dắt con, không muốn làm con mất sự tự ái và không muốn làm mích lòng con, khổ cách mấy, chịu tồi, chịu cực nữa. Nhưng mà tin nơi con một ngày kia con sẽ thành công, con sẽ trở về phản bổn hườn nguyên cũng như những vị tiền bối đã thành công, Phật Tiên và những nhà cách mạng trước đây, không tin là con sẽ trở về ma vương quỷ quái. Cái lòng tin của người rất vĩ đại, tin biết tin mới là đại lực. Rốt cuộc cái thời cuộc và cái điển chuyển biến trong nội tâm của người tiến tới và đạt tới cái hạnh tốt.
Cười trong cười, nhưng là người cười biết cười, bởi vì sự khổ người đã ở trong khổ và đạt được cái hạnh tốt sung sướng và kinh nghiệm kiên nhẫn vĩ đại, còn vui trong cái cảnh vui mà hiểu được cái bề trái của sự vui thì nụ cười của người luôn luôn không làm phiền hà một người khác, nhưng mà cười biết cười mới dẫn tiến người tu tiến được. Còn ghét, biết ghét, cha mẹ lúc nào cũng thương con nhưng mà tỏ vẻ những hành động kia, ghét trong tinh thần xây dựng. Ghét biết ghét. Ghét nó một câu đây rồi nó sẽ tiến tới cái điểm tốt thì nên ghét trong xây dựng. Trời Đất cho chúng ta thấy nắng rất gắt, mưa rất gắt, hạn hán rất gắt. Ghét biết ghét. Trời Đất đã ghét biết ghét, cha mẹ chúng ta cũng ghét biết ghét, mới để cho chúng ta có cơ hội nẩy nở sinh tồn cái đầu óc sáng tạo chống chỏi những cái hạn hán, chống chỏi những cái nghịch cảnh đau khổ mà tiến hóa tuần tự.
Cho nên cái tình thương vĩ đại đó tôi thấy người mẹ Việt Nam anh hùng rất quý báu, đi đúng trong cái đạo đức lượng độ của những đấng từ bi như Quán Âm đã làm những hành động rất cao quý, gánh một gánh rất nặng. Chính những người mẹ ở thế giới bây giờ sang trọng, ăn mặc sung sướng lên xe xuống ngựa, ai chịu để gánh cho con, ai chịu gánh mấy chục đôi nước cho con tắm rửa hằng ngày. Người mẹ Việt Nam đã làm. Ai đã gánh từ phân thối để trồng cọng rau để bán đổi chác lấy đồng tiền cho con ăn học. Người mẹ Việt Nam đã và đang làm. Ai bán gánh, một gánh bánh canh để nuôi một tướng lãnh Việt Nam nhập học, chính người mẹ Việt Nam làm.
Cho nên sự cao quý đó lần lượt đây thế giới sẽ ca tụng người mẹ Việt Nam, nhưng người vẫn phải tiếp tục kiên nhẫn để nối tiếp ngày ngày đem lại sự no ấm cho toàn dân và cái ảnh hưởng vĩ đại cho nhơn loại quần sanh. Tôi thấy gương lành ở Việt Nam, lần lượt đây rồi các bạn sẽ thấy rõ cái tình thương và sự kiên nhẫn của một người phái yếu là người mẹ Việt Nam trong lúc chịu đựng ở khắp thế giới họ đem ra so sánh không lại, cái mức chịu đựng không lại. Rồi một ngày kia chúng ta đạt tới văn minh như thế giới, vật chất tiến bộ dồi dào như thế giới thử hỏi người mẹ Việt Nam sẽ đứng ở nơi dung điểm nào, vừa đạo đức, vừa vật chất người sẽ đi trên một chiếc xe đạp hai bánh xe không phải một bánh xe thấy sung sướng vui tươi, nhưng mà phải có kiên nhẫn để đi tới.
Chúng ta tu Vô Vi đây cũng vậy. Chúng ta đi trong tình thương của người mẹ nung nấu từ nhỏ tới lớn. Chúng ta phải biết nung nấu cái huyền cơ của tạo hóa giao phó cho chúng ta là bản thể này. Chúng ta phải sửa một cách hoài, sửa một cách rất kiên nhẫn, sửa một cách rất từ tốn khai mở ở trong cái liêm chính chớ không có làm chuyện sai. Từ từ, bạn nào giữ được sự liêm chính đó, bạn tu tịnh rồi thì các bạn thấy các bạn tiến. Các bạn không buồn phiền nữa, các bạn rất vui vẻ. Các bạn có những nụ cười để cho mọi người mến.
Các bạn có những lòng tin nó bọc lộ từ trong cặp mắt trong lành của các bạn. Các bạn có nhiều hành động rất hay để dìu dắt mọi người. Mà lòng tin tiến bộ của các bạn nó đưa cho các bạn càng ngày càng nhẹ, càng thanh cao, càng cởi mở thì cái sự sáng suốt đó chúng ta đã có sẵn một kho tàng đạo đức ở Việt Nam. Chúng ta có một tình thương không có thể cắt đứt được. Dù những người mẹ Việt Nam xa Việt Nam ở các nơi khác cũng là trìu mến trở lại xứ sở, bởi vì chính họ đã đóng góp, đóng góp rất nhiều, tuy rằng ở đất người nhưng mà họ làm việc nhọc rất nhiều. Nên tôi thấy chúng ta tu đây chúng ta phải hướng về căn bản nguồn cội mà chúng ta sanh tồn tới ngày nay, chính bàn tay của người mẹ Việt Nam anh hùng đã đóng góp quá nhiều.
Chúng ta tu đây, tôi hy vọng mọi người nên nắm đó, cái gương lành để mà tiến, đó là một vị Phật, đó là một sự thanh cao, đó là một sự từ bi vô hạn để đưa chúng ta tới bến giác và mọi sự thành công sẽ về với chúng ta.
Cảm ơn các bạn.
(Trích từ băng giảng của Đức Thầy -- Sài gòn ngày 20/03/1977)
Hết