MẪU ÁÍ - Kỳ (? 178, 179 ?)
Sanh khí (...nghe không rõ)
Uyển chuyển khai minh hợp thức thì
Không động vô hình quy chánh giác
Hành thông pháp lý tiến phân kỳ
Ngũ Hành, từ trong bản thể cho tới trên mặt đất, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, vận chuyển, có khắc, có sanh, trong đó nó chuyển hóa hóa, sanh sanh, nó cùng sanh khí. Cho nên, cái sanh khí của chúng ta là do sự kết tập của cái Ngũ Hành, nguyên căn của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ biến chế ra.
Uyển chuyển khai minh hợp thức thì: Nó uyển chuyển, cái tâm nó càng ngày càng minh, đi tới nó nhận thức cái nào phải, cái nào không phải, nó hợp thức hợp thì, nhận thức rõ ràng chớ không có kêu bằng nôn na và động loạn.
Không động vô hình quy chánh giác: Chúng ta tu ở đây, tiến về cái thâm tâm khai mở, hòa đồng với cái sự uyển chuyển của trong nội cũng như ngoại, đều bình tâm theo cái sự nhiễu động, cái mức độ linh động, mau lẹ bên trong cũng như bên ngoài: hai cái nó hòa đồng thì nó đi tới cái không động; còn cái mau và cái chậm á, hai cái đó mới là động; còn hai cái nó tương đồng là đi tới cái không động! Thì trúng lúc đó thì chúng ta tiến tới cái điển, thì mới thấy cái vô hình quy chánh giác; lúc đó trong cái không mà có: Bạn ngồi nhắm con mắt có thể thấy người này, người kia, người nọ được, là nó, ở thế gian, nói bằng “Vô hình.” Nhưng mà lấy cái gì thấy? Trong lúc bạn nhắm mắt, trong cái không mà nó lại có: nhắm mắt là Bạn không có cái gì nhiễu động quyến rũ hết, nhưng mà tự nhiên bạn thấy cái hình người này, người kia, kia nọ; cái phần nhẹ thì nó hòa cảm với cái nhẹ, nó thấy.
Hành thông pháp lý tiến phân kỳ: Chúng ta hành thông cái pháp lý này, rồi nó tiến tùy theo thời kỳ của nó, nó phân ra hạ, trung, thượng, mà mỗi, ở trong đó nó cũng có mỗi phần, Hạ Thừa nó cũng có 9 tầng; Trung Thừa cũng 9 từng; mỗi nơi nó đều có 9 từng phát triển; mà trong đó nó nhiều tầng lớp riêng biệt về cái nẻo hóc thần kinh trú ngụ, do điển quang kết tập từ tiền kiếp tới bây giờ. Thì chúng ta tu, chúng ta hành thông, rồi chúng ta mới thấy, mới thấy càng ngày nó càng nhẹ. Trước kia các bạn ngồi tu, mới bắt đầu tu Soi Hồn, Pháp Luân, thì thấy ra mồ hôi cũng như một cuộc thể tháo; sau này các bạn tu rồi đi tới định tâm, khi mà làm Pháp Luân rồi, các bạn nhắm mắt nó mê, trong mê đó nó có cái tỉnh. Rồi lần lần rồi các bạn, sau cái giờ thiền rồi, ngồi dậy, rọi kiếng thấy mặt mày nó tươi tắn; cái tâm hồn nó lại nhẹ nhàng trở lại; nó không phải như trước kia nữa, và nó thấy cái đời giả tạm, thấy cái tham sân ô trược của thế gian, trớ trêu trước mắt nó; nó nhận thức rõ rang, và nó cố gắng tiến lên vượt mức, đi tới tịnh giới. Lúc đó cái tâm nó định rồi thì nó không có phạm cái giới ở thế gian nữa. Cho nên, cái pháp này hành thông cái pháp lý tiến phân kỳ: nó đi tới cái thời gian; có người 6 tháng mới biết được mình tiến bộ một kỳ, à; rồi lần lần nó đi nhẹ, 3 tháng; nhẹ nữa là 1 tháng; rồi tới hàng tuần, hàng giờ, hàng phút, thay đổi.
Chơn tu hóa giải sân si
Bình tâm thanh lọc phân thì tiến thân
Mình chơn tu là lấy cái phần thanh điển của mình sửa, nó hóa giải. Do đâu chúng ta sân si? Do cái luồng điển nó cuống cuồng ở bên trong, không có lối thoát, cũng như tôi thường nói là, “Uất khí nó ngụ ở bên trong, không có lối thoát.” Bây giờ chúng ta chơn tu là lấy cái phần thanh điển hóa giải thì cái sân si nó đi; cái sáng nó tới thì cái tối nó phải mất.
Bình tâm thanh lọc phân thì tiến thân: À, chúng ta hòa cảm với tất cả thì tự nhiên nó đi tới bình tâm, nó thanh lọc, càng ngày càng tiến. Nó phân thì tiến thân, cái lúc nào xuất ra, cái lúc nào trở về, rõ ràng, nhận định rõ ràng cái phần điển xuất và phần điển nhập.
Kiên tâm minh cảm xa gần
Điển phân chuyển giải góp phần dựng xây
Chúng ta kiên tâm minh cảm xa gần: kiên tâm, chúng ta tu càng ngày càng tiến, từ Hạ thừa, Trung thừa, Thượng thừa rồi, thì lúc đó cái điển nó hóa giải, xuất ra bên ngoài, thì chúng ta biết được cái việc gần việc xa;
mà cái điển phân chuyển giải: cái điển nó phân ra thứ tự phần thanh phần trược chuyển giải, góp phần dựng xây, trong đó nó thấy nó càng phải xây dựng, phải tu nữa, phải cần tiến nữa, cực thanh, cực tịnh nó mới thấy là cái pháp nó nhẹ nhàng. Rồi nó thấy đó là cái hạnh phúc trở về cái quê xưa chốn cũ được.
Tiến lên minh cảm ngày ngày
Sửa sai hành tiến điển Thầy điển ta
Mình tiến lên minh cảm hàng ngày, mình càng ngày xuất cái điển ngay trung tim bộ đầu đi lên, thì mỗi ngày Bạn thấy tâm trạng của các Bạn nó thay đổi mỗi khác.
Sửa sai hành tiến, chúng ta sáng suốt thì chúng ta mới thấy cái sự sai lầm; lúc đó chúng ta mới tự giác: cái người họ thấy sự sai lầm, họ tự giác, họ mới sửa; còn họ không có thấy sự sai lầm của họ, mà kêu họ sửa thì chắc không bao giờ họ sửa. Cho nên, chúng ta tu ở đây càng ngày càng mở, mình thấy sai lầm: nói lời nói sai, mình biết liền; hành động sai, mình biết liền. Sửa sai hành tiến mà điển Thầy điển ta: hỏi chớ, điển Thầy này ở đâu? Là tất cả các giới ở bên trên, Tam Thập Tam Thiên đều sắp đặt có nơi, có lớp, có lang; đó, chúng ta tiến tới đó, nhẹ, thì chúng ta sẽ hấp thụ được cái phần thanh điển ở bên trên. À, thì cái đó là người ta sắp sẵn cho mình hết rồi. Các nơi, các giới đều có tầng lớp, cũng như ông thầy dạy chúng ta, thì chúng ta tới đó chúng ta sẽ tiến triển và phát triển vô cùng: tư tưởng càng ngày càng sáng suốt, và phần điển càng ngày càng thanh. Đó; chúng ta mới thấy điển Thầy điển ta là cái nơi đó. Bây giờ các bạn ở đây, ở thế gian các bạn đi tìm ông thầy nào bây giờ? Các bạn đi ra cái khung cảnh của ông Hồ Văn Em đây, các bạn đi có thấy ông thầy là ai đâu? Nhưng mà cảnh là thầy; thầy là cảnh. Mà các bạn có thể thông cảm hiểu được những cái gì ở trước mặt bạn, và các bạn nhận thức được cái luật định hóa hóa sanh sanh từ cái bình tâm của các bạn, thì các bạn thấy thầy ở trước mặt. (6:33)
Cho nên trong gia đình chúng ta ở đây, ta tu đây cũng vậy nữa, những sự kích động và phản động ở trong gia đình, vợ con đều là thầy chúng ta hết. Cho nên, những người tu ở đây họ dòm những bạn tu đều là thầy họ chớ họ không có dám làm thầy, không dám đứng ra tự phụ nói, “Tôi làm thầy tất cả mọi người!” Nhưng mà tất cả mọi người lại là thầy của chúng ta, tất cả những khung cảnh đều là thầy của chúng ta. Nếu mà chúng ta hiểu được, từ hột cát cho đến cọng cỏ, đến con sâu, đến một cái bông, cái sự sanh sanh hóa hóa, luật định, đó là những cái bài học rất sâu xa, giải đáp những sự thắc mắc trong tư tưởng chúng ta, và dẫn tiến chúng ta. Rồi chúng ta đi lên trên kia cũng vậy nữa: nó cũng có cái phong cảnh khác, nhẹ hơn; đó là cũng thầy của chúng ta. Chúng ta tiến tới nơi nào thì có cái sự giải đáp nơi đó.
Bây giờ các bạn đứng gần cái bông, các bạn hỏi cái luật hóa hóa sanh sanh của cái bông, thì các bạn thấy rồi: “Ai sanh cậu ra?” Thì cái này nó cũng nhìn nhận rằng cái cây này nó sanh, “Cây này sanh tôi ra.” Nhưng mà hỏi chớ, “Cậu tốt hơn cái cây bằng cách nào?” Thì quyết định, “Tôi đẹp hơn, nhiều người mến cảm hơn, tôi tươi tắn thơm tho hơn!” Hỏi chớ, “Cậu sống trường cửu hơn cái cây không?” Thì tự nhiên mình đứng một mình, mình hỏi, nó sẽ trả lời. Tự nhiên nó tự hãnh diện lắm, nhiều người mến nó, thì tự nhiên nó thấy nó sống bền, bao nhiêu người bảo hộ, lo lắng cho cái bông đó. Còn hỏi chớ, “Cái cây này với cậu, hai cái nó khác xa bằng cách nào?” Thì tự nhiên nó phải chê cái cây này, kêu bằng, “Ghồ ghề, xấu xí; nhưng mà người ta vì tôi người ta mới đến, chớ còn cái cây này chẳng ai đến thăm đâu!” Thì nó cũng có cái phản nguyên tử lực, đó, nó cho nó là hay. Cho nên cái đời ở thế gian này cũng vậy: những người hậu sanh luôn luôn nói giỏi hơn những người tiền bối, “Mấy ông già đó không có xài được đâu; chúng tui đây nè, một cú đánh mấy trăm kí-lô! Cái đó mới mạnh; anh hùng, oanh liệt, chiến đấu, đó là hay! Còn mấy cụ già kia có làm gì được đâu!”
Nhưng mà rốt cuộc rồi, hỏi tới cái bông, hỏi tới cùng đi nữa, hỏi tới cái nhụy, không bao lâu bị gió, phong ba bão táp, rồi cái bông nó rã đi. Rồi hỏi tới cái nhụy, hỏi chớ, “Ai sanh cậu ra?” Nó cũng nhìn nhận rằng cái cây này sanh nó ra, nhưng mà, “Cậu khác hơn cái cây này bằng cách nào?” Nó nói chớ, “Tôi thơm vạn lý.” Nó tự hãnh diện lắm; nhưng mà hỏi nó sống lâu? Tự nhiên nó cũng là sống lâu! Nhưng mà rốt cuộc rồi nó cũng bị bão bùng nguy hiểm rồi cũng tan rã. Rớt tới cái hột giống đi nữa, hỏi chớ, ai sanh nó ra? Nó cũng nhìn nhận là cái cây này sanh nó ra, nhưng mà hỏi, nó sanh hoạt bằng cách nào? Nó nói là, “Tùy cơ ứng biến; gió thổi đâu thì tôi đi đó, chớ không phải như cái cây này ngồi chịu trận, bão bùng rồi gãy, rồi ngã, rồi đau khổ!” Nhưng mà nó không hiểu gió xuôi là có gió ngược; cái gió ngược nó đè đầu nó, người ta đái, ỉa trên đầu nó; bực tức! Cho nên cái chủng tử, nguyên tử nó mới bộc phát ra, nó mới mọc ra cái cây, cũng tương đồng như cái cây kia. Rồi lúc đó chúng ta hỏi chớ, “Ai sanh cậu ra?” Thì nó cũng nhìn nhận rằng, “Cái cây kia sanh tôi ra;” mà, “Cậu với cái cây đó có khác gì không?” Đến lúc đó nó mới nhìn nhận rằng, “Chúng tôi cũng đồng trong một cái hoàn cảnh sanh sanh hóa hóa, hóa hóa sanh sanh; tạm, rồi đi; ” bởi vì qua những cái cơn thử thách.
Cho nên, các bạn tu ở đây rồi các bạn sẽ gặp nhiều cơn thử thách, để cho các bạn hiểu, từ những hành động người con, người vợ, gia đình, bạn bè, các bạn đồng tu ở đây cũng kích bác với nhau, rồi để hiểu. Khi mà các bạn hiểu bề trái của sự việc thì chúng ta đều hợp nhứt chớ không có xa với nhau. Tất cả chúng ta đang khao khát cái gì? Khao khát cái thanh tịnh. Mà chúng ta trở về với thanh tịnh rồi á, thì chúng ta thấy cái nguyên căn sanh sanh hóa hóa, thì ai cũng đi qua cái chiều hướng đó: nhập xác, sanh dục.
Bây giờ chúng ta đi tu sửa, đi đường tắt, thuận thanh tiến. Nhưng mà bây giờ các bạn không tu cái pháp này các bạn được không? Cũng vậy! Tới 10 tuổi, 20 tuổi, 30 tuổi, rồi tới già rồi, các bạn thấy rốt cuộc các bạn cũng không có chủ trương cái điều gì hung hăng hết: “Lớn tuổi rồi, chết nay sống mai, đừng có nói điều độc ác!” Tự nhiên nó bỏ, nó không có tham gia vô vấn đề đó nữa, nó không nghịch là nó “Thuận Thiên giả tồn.” Thì bây giờ chúng ta vì qua nhiều, đã tham gia nhiều quá trình động loạn của cái xã hội, thì chúng ta nhận thức được, chúng ta mới mượn cái pháp này tu: chúng ta mở nó ra, đi đường tắt, khai thông nó ra, à! Khai thông ngũ uẩn, khai thông ngũ tạng, để cho nó hòa đồng với tất cả rồi nó học nơi tất cả. Tất cả đều là thầy nó, chớ nó không phải làm thầy người ta được. Cho nên cái Vô Vi này, các bạn sau này không có được chủ trương làm thầy người ta nhưng mà thầy của mình, thì bất cứ khung cảnh nào cũng là thầy mình, đối diện là thầy mình.
Cho nên, chúng ta phải hiểu bề trái và bề mặt của sự việc, nhiên hậu chúng ta mới tiến, tiến trong cái hòa bình, tiến trong cái tâm khảm sáng suốt, xây dựng cởi mở và tiến cho nó đi tới cái vô cực, vô biên trong cái kinh kệ đã để lại. Nhưng mà người phàm không chịu làm, là chưa thực thi đến cái điển pháp. Bây giờ các bạn đi đường tắt, các bạn đi được tới cái điển pháp rồi, thì các bạn sẽ thâu thập tất cả những cái gì mà khao khát, thắc mắc trong nội tâm các bạn, sẽ được mở hết; mà do cái công năng công phu của các bạn tạo ra.
Xác thân chẳng khác căn nhà
Có đầy cơ giới chuyển hòa hỏa phong
Đó, xác thân nó đâu có khác căn nhà! Nó đầy đủ hết ở trong đó, đầy đủ hết.
Có đầy cơ giới chuyển hòa hỏa phong: thì cái ở trong này có nước, lửa, gió, đất, nó muốn hòa hỏa phong ở bên ngoài có lửa, có gió, đất, đều ở bên trong, thì mình cũng có, bây giờ mình chuyển hòa ra thì nó hòa đồng với tất cả thì cái tâm chúng ta mới bình thản, mới định, mới tiến được.
Bên trên điển giải lắng trong
Bên trong ngũ tạng lòng vòng đắn đo
Ở bên trên thì cái điển giải lắng trong: bây giờ các bạn ngước mặt dòm lên trên trời, phải điển giải lắng trong không? Thấy cái lưới trời nó thưa, nó trong;
nhưng bên trong ngũ tạng của chúng ta lòng vòng cứ đắn đo: Nếu mà các bạn tu mà không mở ngay trung tim bộ đầu, không hòa cảm với đại tự nhiên bên trên là nhẹ chúng ta không tiến về nhẹ, chúng ta cứ đâm đầu đi trở lộn xuống trong cái thất tình lục dục thì bên trong ngũ tạng lòng vòng đắn đo. Nó đắn đo sự này, sự kia, sự nọ, hơn thua; kẻ này, kẻ kia, kẻ nọ, nhưng rốt cuộc nó làm cho tất cả mọi người nhưng nó không hiểu nó là ai, ở đâu đến đây rồi sẽ về đâu, nó cũng không hiểu; trong cái lu mờ, đen tối.
Cho nên, chúng ta đã tìm được một cái phương pháp này là dày công mở ra ngay cái trung tim bộ đầu của các bạn, để các bạn có cái phần thanh điển, Xá Lợi Phất, xuất phát ra, thì các bạn mới thừa tiếp cái sáng ở bên trên, lúc đó đem đánh đổ cái tối ở bên trong.
Tự hành mượn pháp tự dò
Âm dương chơn điển của kho sẵn sàng
Mình phải tự hành, mình mượn cái pháp, mượn cái phương tiện này tự dò cái đường lối tiến. Hồi trước các bạn soi hồn 5 phút, bây giờ các bạn làm 15 phút, trong đó bằng đầu các bạn làm nghe nó ồ ồ, sau này nó hết, nó thanh tịnh. À, rồi tập trung ngay trung tim bộ đầu, khi cái ý muốn của các bạn vừa tập trung là cái điển nó rút ngay trung tim bộ đầu nó đi lên.
Âm dương chơn điển của kho sẵn sàng: Trong bản thể của các bạn thì có điển âm, điển dương mà bên ngoài vũ trụ cũng phần thanh của âm dương thì chúng ta tiến hoài, thì cái của kho sẵn sàng, mà chẳng cần phải vay trả; vay ai, xin ai, cầu ai, lạy ai bây giờ? Các bạn đã bỏ phế các bạn, bây giờ các bạn khai thông lấy các bạn, các bạn hòa đồng với tất cả và sẽ học nơi tất cả. (14:48)
Bây giờ còn xin ai, quỳ gối lạy ai? Làm những chuyện giả tạo; thắp nhang cầu nguyện; rồi được cái gì đây? Trung tâm của chúng ta ở đâu? Không thấy! Nằm chỗ nào? Không biết! Rồi cứ cầu xin mãi! Rồi, không biết cái phần thanh điển thì chúng ta cầu xin, người trên thế gian cầu xin, thì thiêng liêng cũng tới. Chánh pháp người ta tới, mình không có hưởng ứng được thì cái tà cũng hoá thành thanh. Nhưng mình không biết mình; đi ra ngoài bị đụng, phải đi trở lộn vô. Bây giờ cái phương pháp ta cũng không lợi dụng của ngoại cảnh nữa, thấy không? Thì tự nhiên chúng ta từ từ tiến.
Bạn tu tiến được một li, được một li; mà một tấc được một tấc, không nên tham lam. Nhiều người tu nói, “Tôi tu cái pháp này sau này tôi thành ông Phật liền; hay tôi tu 3 tháng tôi thành ông Phật.” Không! Mỗi cái căn quả khác nhau: tiền kiếp người có tu hay không, là cũng khác, mà chưa tu, nó cũng khác, nhưng mà cái pháp này nó để dành cho tất cả mọi người. Người đã tu lâu rồi, nó được mở mau một chút, mà người mới tu thì nó cũng được tiến triển. Thì cái thứ nhất là nó đạt được sức khỏe; cái thứ nhì nó đi tới định tâm; cái thứ ba nó mới minh cái đường điển giới.
Giúp người lầm lạc chuyển sang
Con đường chơn chánh tự bàn tự tu
Giúp cho người ta lầm lạc là người ta đi về cái ngoại cảnh, bỏ cái thiêng liêng sáng suốt của họ. Mọi người đều có sự sáng suốt ở bên trong, mà bỏ, lầm lạc đi ra ngoài,
thì chuyển sang con đường chơn chánh tự bàn tự tu, là trở về với sự sáng suốt của mình, và tự bàn tự sửa tự tu, tự tiến.
Điển thanh tự giác chẳng mù
Chuyên hành sớm đạt thân tù an khương
Cái điển thanh thì tự giác chẳng mù, ngay trung tim bộ đầu và trung tim chân mày của các bạn, cái điển xuất phát ra đó. Thì các bạn không có dại dột mà tin một người nào hết thảy. Chính hồi nào giờ các bạn không có, mà giờ các bạn tu ngồi, cái bộ đầu nó rút được, đó là cái khả năng của các bạn làm chớ đâu phải ơn trên đưa xuống! Thành ra các bạn nghe là nghe, nhưng mà các bạn không bao giờ các bạn tin; tin nơi cái khả năng của các bạn.
Chuyên hành sớm đạt thân tù an khương, mình chuyên hành mình mở, mở từ cái uất khí này, đến cái uất khí kia, ngũ tạng nó hòa đồng với tất cả; lúc đó chúng ta đi ở đâu không có nghịch với thiên hạ, đi đến đâu cũng có sự an vui và giúp đỡ tất cả mọi người, nhiên hậu chúng ta mới hưởng được một chút kêu bằng an lành. Lúc nào cái phần điển nó có thì nó liên lạc và nó giúp đỡ tất cả mọi người, chớ nó không có hiểm độc hay là giấu giếm; không có. Cái gì nó cũng cho người ta trăm phần trăm hết, còn nó chỉ hưởng một, hai, thôi thì nó thấy an khương hơn; thay vì nó đi giựt cướp của thiên hạ, lợi dụng thiên hạ, nó đề cao một cái gì, tinh vi huyền bí; nhưng mà rốt cuộc nó là lợi dụng thiên hạ! Rồi để cho những người đó, ước vọng, ước vọng mãi, nhưng mà không đạt tới được cái gì hết. Thì sau này cái phản động lực nó cũng không khác gì một trận phong ba, nó làm cho cái vị giáo chủ đó nó phải ngã nhào. (17:30) Tôi nói trước đây rồi các bạn sẽ thấy.
Cho nên, đằng này các bạn không bị lừa bởi những sự đó, nhưng mà các bạn tu các bạn mở rồi, chính mình làm giáo chủ cái Tiểu Thiên Địa này mà chưa xong, mình còn đi bái phục một giáo chủ nào nữa? Không! Chúng ta không, chúng ta tự sửa, để đi tới làm chủ lấy mình, phần hồn là chủ của Tiểu Thiên Địa này. Phải khai thông Tiểu Thiên Địa: từ cái tăm tối, quyết tâm đi tới cái sáng suốt; mà lấy cái chơn chánh bên trên để về xây dựng và bổ túc cho lục căn lục trần, mỗi tầng, mỗi lớp đồng hưởng như Chủ Nhơn Ông đã và đang hưởng.
Thế gian cho đến Thiên Đường
Tâm minh tự tiến tự lường tiến thân
Đó. Thế gian cho đến Thiên Đường, là cái tâm mình minh, tự tiến, tự lường tiến than, chớ mình không có bao giờ ỷ lại nơi ai hết; “Tối nay không được, thì tối mai; tối mai không được, thì tối mốt. Tôi cương quyết tôi sẽ đạt cáithanh tịnh cho tôi.” (18:50)
Mỗi căn mỗi quả mỗi phần
Sống còn thác mất tự lần khai minh
Đó, Mỗi căn, mỗi quả, mỗi phần: mỗi phần đều riêng biệt. Bạn sinh ra bởi một mình, rồi sẽ chết với một mình; cái đó là mọi người đều phải như vậy. Mỗi cái căn quả khác nhau; à; sống thì còn, còn là cái sự nhiễu động của cơ thể; nhưng mà thác là mất, à; chết rồi thì nó chuyển hóa.
Hồn thời chuyển hóa chơn linh: cái hồn nó đi lên. À.
Tiến gần chư Phật minh tình giả chơn: Bây giờ các bạn không tu cái pháp này, nhưng mà nhiều người phải lẫn lộn ở thế gian này nhiều kiếp lắm. Nó chết, nó chuyển hóa một lần thì nó minh tánh một lần, rồi cái hồn nó càng ngày càng tiến, càng thông minh thêm, thì lúc đó nó tiến gần chư Phật minh tình giả chơn. Cho nên, cuộc đời Thượng Ngươn nó sắp tới, rồi đây các bạn thấy tất cả những thành phần trí thức đều hướng về cái tu tịnh Khoa Học Huyền Bí Phật Pháp; thấy cái đó là cái cần nhất cho mình để khai triển, xây dựng cho mình, nhiên hậu giúp đỡ gia đình và xã hội đất nước.
Thì tôi không phải nói là riêng xứ Việt Nam, nhưng mà rồi chỗ nào đây rồi họ thấy cái đó phải làm cho tất cả. Chính đó là cái con đường mòn, trước kia họ giáng sanh xuống thế gian, bây giờ họ tiến trở về, chớ không phải là cái chuyện quan trọng lắm. Bây giờ chúng ta tu ở đây là trở về cái quê xưa chốn cũ, lấy cái điển mới tiến lên được. (20:22)
MẪU ÁI - Kỳ 179
Thiên Đàng vạn lý quan san
Người đời bỏ phế con đàng xa xưa
Lưới trời xét thấy rất thưa
Khó lên dễ xuống khó ngừa sự sai
Thiên Đàng vạn lý quan san: chúng ta tiến chừng nào, thấy sự sáng suốt ở bên trên nó càng sáng suốt hơn ta.
Người đời lại bỏ phế con đàng xa xưa: Con đàng từ Tiên Đồng xuống thế gian, qua Tam Thập Tam Thiên Thế Giới xuống thế gian, cái con đường xa xưa là hồi trước chúng ta (20:53)