(Sài gòn ngày 01/06/1974) - Hành Pháp
Lý luận đảo điên nan đắc pháp
Nói đi nói lại hoài rốt cuộc cũng không biết pháp là cái gì, pháp là khứ giả là cái luồng điển mình xuất phát ra tiến lên trên mới kêu bằng pháp, còn mình cứ lưu lại làm sao tiến được.
Hành thông sắc khí chuyển phân bàn
Lúc đó chúng ta hành thông, cương quyết tu cái bộ đầu nó khai thông, cái sắc khí nó chuyển hòa, nó mới phân bàn ra cái nguyên ý, do đâu đến đây, rồi sẽ về đâu, nó hiểu rõ cái căn cơ của mỗi sự việc.
Thế gian địa ngục thiên đàng
Mỗi màn mỗi tiến rõ ràng phân minh
Lòng tham tràn ngập tạm tình,
Tâm linh thất thoát khó minh lấy người.
Ở thế gian địa ngục thiên đàng, mỗi màn mỗi tiến rõ ràng phân minh, ở địa ngục khi mà người ta ăn năn rồi, xuống địa ngục người ta cũng phải chịu, cái sự trừng phạt để mà sửa đổi tiến lên. Còn lên thiên đàng cũng vậy, nó cũng có cái chỗ để mà dẫn tiến chúng ta, khích lệ chúng ta tiến. Mỗi màn mỗi tiến rõ ràng phân minh, chỗ nào cũng đều tiến hết chứ không có chỗ nào thụt lùi. Mà chính con người ở thế gian không có tu cái pháp này họ cũng vậy, từ cái khổ cực, từ cái giày xéo, từ cái đau thương, rồi họ tìm hiểu, rốt cuộc chẳng có cái gì. Cái đó là cái bước tiến, mà lòng tham tràn ngập tạm tình, tâm linh thất thoát khó minh lấy người. Nếu mà chúng ta quá tham, được một muốn mười, đó có nhiều người thấy cái huyền diệu của người khác muốn lợi dụng, nó tràn ngập cái tạm tình thôi chứ cái đó không có vĩnh cửu. Mình lợi dụng bùa phép, lợi dụng cái này, cái kia, cái nọ rốt cuộc sau này nó trở về nó quy hại lấy mình, nó làm cho mình khổ cực do cái lòng tham, nó làm cho cái thần kinh bất ổn, tâm trạng bất yên, cái tâm linh thất thoát nó không hiểu lấy nó. Nó không hiểu cái nguyên căn nó, cái phần sáng suốt bị mất, bị chỉ huy bởi ngoại xâm, khó minh lấy người, không hiểu lấy họ, thành ra bị ngoại xâm.
Người tu đạt điển xinh tươi
Bình tâm hướng thượng vui cười phát quang
Cái người tu mà đạt được cái phần thanh điển xinh tươi, là cái phần nhẹ nó mới xinh tươi, nó mới sáng suốt. Bình tâm hướng thượng vui cười phát quang, mình bình tâm lúc nào chúng ta cũng hiểu lấy ta, và chúng ta đưa cái luồng thanh điển ngay trung tim bộ đầu đi lên, lúc đó mới vui cười phát quang. Khi ta sáng, ta đạt thêm cái sáng nữa, càng ngày càng văn minh, càng cởi mở chứ không có ep hẹp sân si nữa.
Tự thanh tự lọc mở đàng
Điển quang hòa hợp dẹp màn u minh
Mình tự thanh tự lọc lấy mình, mở một con đường sáng suốt, chúng ta nhắm mắt mà chúng ta thấy sáng suốt, nhắm mắt là chúng ta quên thế sự thì nó mở một cái đàng sáng suốt ở bên trên cho chúng ta lên. Điển quang hòa hợp dẹp màn u minh, cái điển quang ở bên trên người ta hòa hợp với mình. Mà trong lúc đó mình xuất ra phần nhẹ với hai phần nhẹ, hai cái nó tương đồng hòa hợp, thì nó hết còn cái sự u minh ở bên trong, nó sáng suốt như ban ngày, nó không có cái vụ mà yểu yểu minh minh nữa, mê tín nữa.
Phật Tiên chuyển hóa chơn tình
Dắt người lầm lạc cảm minh thiên đàng
Phật tiên chuyển hóa chơn tình, lúc đó cái sự ảnh hưởng ở bên trên tới là chúng ta thấy chúng ta cần tiến tới, càng sớm càng hay, chứ không có bỏ dở cơ hội. Dắt người lầm lạc cảm minh thiên đàng, chúng ta ở thế gian, chúng ta lầm lạc, xuống thế gian rồi cứ củng cố nơi cái chiều hướng nhiễu động bởi sức hút của hồng trần, rồi càng ngày càng lầm lạc, nuôi dưỡng cái sân si, làm cái thế, rồi gây ra sự cô động lấy mình, mình làm mình không có tiến được. Rồi lúc chúng ta tu thì nó mở, nó cảm minh thiên đàng thì cái con đường cởi mở cho muôn loài, chứ không có phải là dành riêng cho một người nào hết.
Thiên đàng vạn lý quan san
Càng tu càng tiến chẳng than trách trời
Thiên đàng vạn lý quan san, chúng ta tiến chừng nào chúng ta thấy càng có những nơi thanh lịch tốt đẹp hơn nữa. Càng tu càng tiến chẳng than trách trời, trời mà hổng có than trách trời đất cũng như người ở thế gian. Muốn được trời đất phù hộ, rồi đi làm tầm bậy, rồi thất bại, bị ma nhập, bị đủ thứ hết. Xưng hô, làm điều sai lầm, làm thầy củng cố địa vị ở thế gian, rồi tới hồi thất bại, nói tôi tu tôi hiền lành từ hồi nào giờ bố thí thiên hạ mà bây giờ tại sao tôi đau khổ, mà không biết cái chuyện sai lầm của mình đã tạo cho mình rồi than trời trách đất.
Bên trên sắp sẵn tự dời
Con đường tâm đạo nơi nơi dung hòa
Ở bên trên sắp sẵn con đường nhẹ nhàng cho chúng ta tự dời tiến, các bạn tu đến đâu nó sẽ tiến đến đó, do sự công năng công phu cố gắng tiến đến mức nào thì nó sẽ có một cái mức sáng suốt cho chúng ta tiến. Con đường tâm đạo nơi nơi dung hòa, lúc đó chúng ta đi trong cái bình thản, tới chỗ nào chúng ta cũng hòa cảm để tiến, tìm hiểu để tiến, học nơi tất cả để tiến.
Âm dương tương hội một nhà
Đồng thanh tương ứng đồng đà tiến thân
Âm dương tương hội một nhà, là cái phần hồn và phần vía tương ngộ, lên tới trung thiên thế giới thì hai bên tương ngộ rồi. Rồi đồng thanh tương ứng, nghĩa là phần chủ nói thì phần vía phải nghe, hai bên tương ứng đồng đà tiến thăng, hai bên cũng đồng thăng tiến để tu hành, chớ không có cái sự cách biệt như ở thế gian. Đồng giam hãm trong cái bản thể có hồn có vía mà không biết nhau, rồi sanh ra bàng hoàng, lận đận, lao đao, lộn xộn. Làm cho cái tâm trí bất an, rồi theo cái sự nhiễu động ở xung quanh thành ra củng cố sự tham lam mà rốt cuộc không có kết quả tốt đẹp. Rồi tưởng là tôi tu cái pháp này là để trường sanh bất tử, cái thể xác chúng ta đâu có cái vụ trường sanh bất tử. Cái hồn của chúng ta mới là trường sanh bất tử, còn cái thể xác thì nó phải chết, không sớm thì muộn, xong phận sự thì nó phải chuyển kiếp.
Vượt qua các lớp các tầng
Nơi nào cũng khó tự lần tiến lên
Chúng ta tu đi lên thì vượt qua các lớp, các tầng, từ cái nhẹ đi lên trên. Mình đạt được cái nhẹ mà đi lên bên trên thì mình thấy cảm giác mình nặng, tu nữa đi lên trên nữa mình cũng thấy cảm giác mình nặng, cho nên phải dày công. Nơi nào cũng khó, cũng phải dày công tiến, bình tâm tiến, thì tự lần tiến lên. Chớ còn nếu mà chúng ta nói tôi tu với ông hồi nào giờ tại sao ông không độ tôi thành Phật liền, đâu có được. Ông tu ông đắc, bà tu bà đắc, mình phải sửa mình, tự cái nặng đi tới cái nhẹ, mà chính phần nhẹ mình đang có đây, mình giải tỏa cái trược thì nó lưu cái thanh chớ có gì đâu. Không chịu hành, nhưng mà muốn đắc pháp, cái đó là cái tham lam.
Chớ nên biếng nhác rỉ rên
Bên trên chẳng động tảng nền cũng không
Cho nên chớ nên biếng nhác rỉ rên, đừng có làm biếng, đừng có ỷ lại, rồi than vãn, rồi bên trên chẳng động, cái điển ở bên trên cũng không mở, không có mở làm sao lập được cái nền tảng ở bên trên được. Thành ra mình bàng hoàng, bơ vơ mãi, rồi đâm ra cái tu không có phương hướng, mà không có nhứt quyết để thăng tiến. Chúng ta ở đây tu, lựa cái phần thanh để tiến chớ không có lựa cái phần trược, không có sợ cái phần trược. Nhứt quyết bất cứ cái gì nhiễu động ở xung quanh, dư luận ở xung quanh, nó bu rêu, nó phá khuấy chúng ta, chúng ta cũng quyết tâm giữ cái phần thanh để hòa giải tất cả. Tu theo chúng ta phải giữ cái phần thanh để đánh đổ người ta, không phải giữ cái phần thanh để đốt nhà đốt cửa người ta, không phải giữ cái phần thanh để phá hoại người ta, nhưng mà chúng ta giữ cái phần thanh để hòa đồng với tất cả và xây dựng với tất cả. Còn những người tu về cái hỏa tam muội, từ cái rún sắp xuống đó, lấy cái uy quyền để khống chế người này, khống chế người kia, khống chế người nọ, rồi tưởng ta là hay. Trị bệnh điên này kia kia nọ, nhưng mà rốt cuộc cái năm cuối cùng sắp ly khai thế gian là bị một cuộc hành hạ khủng khiếp, là vì mình đã xài cái trược điển, mình cho nó là chánh, nhưng mà lúc mình đi rồi, mình không có thể đem nó đi được. Thành ra cái phần thanh điển rất ít, và cái lúc chết ra nó cũng như bơ vơ đau khổ, không có biết lối tiến ở đâu. Mà lúc mang thể xác thì nó uy nghi, nó là một ông thầy pháp rất hay, nhưng mà tới lúc chết rồi thì cái phần thanh điển nó không còn bấy nhiêu nữa, thành ra nó bị đau khổ, cái phần đó thanh lọc rồi nó đem đi không được, cho nên có người bị tan rã, bị luân hồi lại, làm cái cấp dưới hơn cấp người nữa.
Tự nuôi bản tánh phập phồng
Công năng chẳng có, có lòng tham lam
Đó, nó tự nuôi bản tánh phập phồng, ngày nay mình thấy mình hay, mình trị được cái bệnh đó. Một núi còn một núi cao hơn, về rồi đâm ra sợ, tưởng là ta trị dứt được cái bệnh điên đó là ta hay, nhưng không, nó còn những con quỷ còn giỏi hơn mình nữa, lúc đó thì sanh ra cái phập phồng. Cái công năng thấy mình đóng góp cho người ta cũng không được cái gì, chỉ nuôi có cái lòng tham lam mà thôi, tham lam cái địa vị, tham sanh quý tử, tham lam địa vị, rồi làm cho mình bần thần chậm tiến vì trong cái lý do đó.
(Trích từ băng giảng của Đức Thầy -- Sài gòn ngày 01/06/1974
Hết