[So với audio, bài này chép sau đây chưa có phần giới thiệu bối cảnh. Quý bạn đạo nào có thể giúp chép thêm phần này cho đầy đủ, xin kính mời giúp đở. Đa tạ.]

-----------------

(Sài gòn ngày 27/04/1974)

Xôi Vô Vi

Khai thông phẳng lặng muôn tình thế
Chuyển hóa quy nguyên sớm trở về
Tự tại thanh bình tâm tự giác
Thiền môn nhập định giải phân tề

Khi mà chúng ta tu khai thông cái luồng điển ngay bộ đầu hòa cảm lên bên trên thì nó mới đi đến chỗ phẳng lặng muôn tình thế, vạn việc do cái tâm trạng của chúng ta khởi phát ra nhưng mà nó điều hòa với các giới, thì muôn tình thế vì điều hòa nó mới phẳng lặng, chứ không phải buộc nó phẳng lặng rồi bữa sau nó phản động lại thì cũng như không. Mà chúng ta tu ở đây là hòa giải cái phương pháp, chúng ta soi hồn mở cho nó hòa giải khai thông ra nó mới phẳng lặng muôn tình thế được.

Chuyển hóa quy nguyên sớm trở về, thì chúng ta thanh lọc cái phần điển nó tiến lên nó chuyển hóa, nó quy nguyên cái phần thanh trở về thanh thì nó mới sớm trở về được.

Tự tại thanh bình tâm tự giác, lúc đó mọi việc ở xung quanh chúng ta không có cái gì mà nhiễu động. Chính chúng ta đã hòa cảm với tất cả làm gì có phản động lực, trường hợp chúng ta không có hòa cảm với thiên hạ mới có phản động lực nhưng mà cái luồng thanh điển chúng ta hòa cảm với tất cả thì không có phản động lực. Tự tại thanh bình tâm tự giác, biết mình công phu không có phí công, nhưng mà chúng ta kiến giải tất cả.

Thiền môn nhập định giải phân tề, lúc đó lúc ta ngồi thiền ta tiến, cái luồng điển thanh tịnh nó mới nhập định được, giải thông cái luồng điển âm dương tương hòa, đâu đó nó tề tựu có lề lối chứ không có lạng quạng như trước kia chúng ta tu cái tâm bất ổn, động loạn cho nên các bạn tu bằng đầu, có những sự hỗn độn trong lúc soi hồn, trong lúc thiền định cũng vậy, nó lộn xộn là cái lúc đó hai cái luồng điển nó chưa có phân tề, âm dương nó chưa có hòa cảm thành ra nó có sự nhiễu động đó, nhưng mà cố gắng làm một thời gian rồi hai luồng điển đó phải hướng về cái thanh giới thì lúc đó nó mới phân tề rõ rệt.

Hồn thời tự tiến về quê
Thiên đàng thắng cảnh tứ bề yên vui

Cái hồn mình tự tiến, mình đi tới nhẹ rồi thì mình luôn luôn ở nơi cái chỗ nhẹ. Nhẹ là chủ sáng suốt, cái phần hồn là thuộc về sáng suốt, mọi người đều có sự sáng suốt, mà chúng ta tiến về thanh cao xứ sáng suốt, đó là cái quê hương của phần hồn.

Thiên đàng thắng cảnh tứ bề yên vui, chúng ta tới thiên đàng chỗ bất động, không phải như ở thế gian đây mà lộn xộn, có mặt có mày có tay có chân có ngũ tạng biết tự bảo vệ mà trong tâm bất an là nó không có hòa cảm với tất cả mà chúng ta tiến về thanh điển thì tự nhiên chúng ta sẽ hòa cảm với tất cả, thì tứ bề nó yên vui.

Chẳng tham chẳng tạo tạp mùi

Không có tham lam bởi vì chúng ta đã có một cảnh sống vĩnh cửu trường tồn về phần hồn, bất diệt thì không có tạo ra những cái tạp mùi như thế gian mà tôi để tránh đầu này, gạt đầu kia để cho tôi có cái sự sống, nhưng mà xét sâu vô trong thì không có sự trường tồn. Cái phần hồn mà đi tiến tới thanh giải ở bên trên, lúc nào chúng ta cũng có vĩnh cửu bất diệt thành ra chúng ta không có cần tạo những cái kiểu này kiểu nọ như ở thế gian mà mất công, phí công vô ích.

Chẳng chui chẳng nhũi chẳng vùi hồn thiêng

Chúng ta không cần trốn tránh, sự thật là sự thật, bởi vì cái bản thể của chúng ta được cấu tạo bởi tứ đại: nước, lửa, gió, đất thì vũ trụ cũng vậy, hai cái nó hòa đồng thì chúng ta minh cảm, trắng ra trắng, đen ra đen, chúng ta cần phải trốn tránh làm cái gì. Cho nên nhiều người ở thế gian tin nơi Trời Phật rồi trốn tránh, tự trốn tránh lấy mình, tham lam, cầu xin đức Phật hộ độ cho con được làm ăn khá hay là chiến thắng, chuyện thi đậu, những chuyện đó là những chuyện trốn tránh, không chịu công khai ra để mà tìm hiểu cái nguyên lý rồi vùi cái hồn thiêng là ỷ lại, làm cho cái phần hồn nó thiếu sáng suốt.

Công khai liễu giải tiền duyên
Tự hành tự tiến tự liên kết tình

Mình công khai hết, rồi mình hiểu cái tiền duyên hồi trước sắp đặt do đâu ở đâu đến đây, ở phương hướng nào giáng sanh xuống thế gian tự hành tự tiến, mình tự sửa tự tu, tự tiến, tự liên kết tình cái luồng thanh điển đó, nó mới hòa cảm bên trên nó mới biết cái chuyện hồi xưa của nó, nó biết cửu huyền thất tổ, nó biết cha mẹ nó là gì, nó biết cõi thiêng liêng thần thánh là gì.

Điển thanh hòa giải đẹp xinh
Tinh vi minh cảm vạn hình chuyển khuynh

Cái điển thanh nó hòa giải đẹp xinh đi tới chỗ nào nó cũng cởi mở cho người ta bởi vì nó thuộc về phần sáng suốt. Nó đâu có chun vô trong cái gút mắc mà người phàm đang bị kẹt, nhưng mà nó tới đó, nó đem cái ánh sáng để mở cho tất cả.

Tinh vi minh cảm vạn hình chuyển khuynh, bất cứ những cái gì trong bản thể của nó, trong cái cơ cấu bộ đầu cho tới chân và chúng sanh dưới sự điều khiển của nó. Vạn hình chuyển khuynh là chuyển cái khuynh hướng đi lên trên thay vì đi xuống.

Đạo đời chuyển hóa phân minh
Tình thương cao cả trở hình giác mê

Đó, đạo đời phân minh cái đạo là cái gì, đời là cái gì, chuyển hóa phân minh rõ ràng. Tình thương cao cả trở hình giác mê, cái tình thương, cái sự nhẹ nhàng sáng suốt ở bên trên, nó gọi là tình thương, nó cao cả trở hình giác mê, nó giúp đỡ cho con người được sáng suốt thêm rồi mới thấy sự động loạn của mình mà tự sửa lấy mình.

Bình tâm sớm trở lộn về
Quê xưa cảnh giới chán chê cõi trần

Lúc đó lúc nào cái tâm chúng ta cũng bình thản trở về trở lộn về cái quê xưa chốn cũ, cái thanh tịnh giới, chán chê cõi trần là không có tham gia cái chuyện động loạn ở thế gian cũng như trước kia nữa.

Tiến trình hóa giải mỗi phần
Công năng tự tiến tự lần sửa sai.

Cái tiến trình nó càng ngày càng tu càng tiến nó hóa giải mỗi phần, ở trong đó mỗi cái căn quả đều khác nhau, đều cởi mở để cho tiến. Công năng, công phu của nó là tự tiến, tự lần sửa sai, nay sửa một chút mai sửa một chút nó mới đi hết cái chuyện sai lầm. Nhiều người ở thế gian nói tu mà còn hút thuốc, tu mà còn uống rượu, tu mà còn dục, còn chơi bời, nhưng mà giờ kêu nó sửa một lần một làm sao nó sửa được. Do cái công năng của nó, nó đi vô trong cái điển giới, rồi nó tăng lần ra nó sửa nó đi tới cái nhẹ thay vì cái nặng. Nó đã áp dụng cái nặng nó thích thú nó mới dùng, nhưng mà bây giờ nó sửa tới cái nhẹ thì tự cái đó nó tự lần sửa sai, chớ không có ông nào mà xuống mà kêu bằng bắt buộc người ta sửa một lần, không được. Nó ở trước mặt ông phật đất đó nó nói láo chứ còn về nhà nó cũng hút thuốc, về nhà nó cũng làm điều sái quấy. Cho nên cái phương pháp đằng này không như vậy, phải công bằng bác ái. Trước kia chúng ta đi xuống ở dưới đáy giếng, bây giờ chúng ta lần lên cũng phải từ từ đi lên, mượn cái lề lối này, lề lối kia, lề lối nọ, chúng ta mới tiến lên trên miệng giếng được chứ không có bao giờ từ ở dưới đáy giếng mà nhảy lên một cái một được. Cái tu ở đằng này là sửa ở trong cái đường lối đại hùng, đại lực, đại từ bi, mình cương quyết sửa mình chớ không phải mình nói tôi tu để cho mạo diện bên ngoài rồi tôi làm thầy sửa người ta, không được. Chính mình làm thầy mình, bây giờ mình phải cương quyết tự sửa lấy mình, sửa cái gì, sửa cái phần thanh điển, thanh điển là gì, sự sáng suốt của mình, mình đang ứng dụng cái chỗ tăm tối, bây giờ mình rút lần lần ra chỗ cái sáng, càng sáng hơn, cực thanh cực tịnh hơn.

Xuất hồn xét chẳng có tài
Phận ta bé nhỏ chẳng ai tưởng mình

Khi mà chúng ta ly khai, ly gia cắt ái bỏ cái bản thể này chúng ta đi lên thì vũ trụ bầu trời này lớn rộng nhiều Tiên Phật, nhiều vị tài hơn chúng ta, chúng ta đâu có tài. Nhưng mà người ở thế gian mới học biết chút tưởng họ tài, nhưng mà xuất hồn ra rồi thấy chúng ta không có nghĩa lý gì hết.

Phận ta bé nhỏ chẳng ai tưởng mình, lúc mình có có chút xíu thôi, mình chỉ đi học hỏi của người ta, sự sáng suốt sự, văn minh của người khác ở bên trên, chứ chúng ta không có tự đắc ta đây là tiên là phật ta xuống thế gian độ ai, không. Bản thân bất độ hà thân độ, những người tu cao rồi, họ thấy họ không còn có cái nghĩa lý gì hết thành ra không có chấp nhận làm thầy ở thế gian, nhưng mà họ phải lo họ sửa lấy họ, giải tỏa những uất khí của nội tâm, đó là họ đem cái sáng suốt về để hòa đồng trong cái cơ thể đen tối của họ, tiến lần với cái vũ trụ hiện hành và tiến lên cái thanh điển ở trên cái cửa trời bên trên và bồng lai tiên cảnh, để hóa giải những sự u mê, tăm tối, đã nuôi dưỡng từ nhiều kiếp.

Tiến hành điển hóa lộ trình
Bên trên sẵn có duyên tình giải khuây

Đó chúng ta tiến hành càng ngày càng tu điển hóa đi lên tới chừng nào cái phần nhẹ nó sẽ thừa tiếp và sẽ rút chúng ta đi lên trên nữa. Cho nên nhiều bạn được xuất hồn đi lên, rồi sau này các bạn được đi rồi, đi tới đó các bạn thấy tan rã là cái lộ trình nó thay đổi, các bạn sẽ phải tiến lên một lớp nữa, cho nên cứ tiến mãi tiến mãi, tu mãi tu mãi. Ban đầu, chúng ta ở thế gian gồ ghề một cái bản thể lớn như thế này, rồi chúng ta xuất ra không khác gì con bê bê, thoạt lớn thoạt nhỏ, đi tùy theo cái luồng thanh điển phát triển ở bên trên.

Bên trên sẵn có duyên tình giải khuây, ở chỗ nào cũng có sự ảnh hưởng và dìu dắt chúng ta, khỏi phải bận rộn như thế gian, nhẹ tới đâu thì chúng ta cảm giác tới đó.

Gặp Tiên gặp cả Phật thầy
Ngày ngày minh pháp vui vầy tiến tu

Chúng ta lên trên đó mặc sức, cái sự ước nguyện của chúng ta ở thế gian này người nào tu cũng muốn tiến về cái đường lối của đức Phật, muốn gặp cái cõi ở bên trên, muốn gặp Tiên, gặp Thánh, gặp Thần, gặp Phật nhưng mà bây giờ chúng ta đi tới lần lần rồi chúng ta đi tới; do cái gì, do cái công năng công phu của chúng ta đạt tới.

Ngày ngày minh pháp vui vầy tiến tu, ngày ngày nó đều tiến bộ, cái pháp giới nó vô cùng, vô cực, vô biên, sự sáng suốt của các bạn càng ngày càng nhẹ nhàng thì lúc đó các bạn càng sung sướng mà tiến, chấp nhận còn sửa thêm cho nó càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.

Quên tham, quên dục, quên mù
Nhãn tiền quang chiếu dắt tù tiến thân

Mình quên những sự tham mà mình nuôi dưỡng ở thế gian là tham sanh quý tử, muốn sống muốn sống muốn giữ mãi mãi cái bản thể này, nhưng mà chúng ta xuất hồn được rồi thì chúng ta biết cái hồn là trường cửu. Chứ chúng ta không đi vô cái tham sanh quý tử nữa, mà quên cái dục tình, cái dục tình ở thế gian không có thành vấn đề với chúng ta nữa. Rồi con mắt chúng ta sáng suốt chúng ta không có chuyện mờ ám mà tin bậy nữa. Cái Vô Vi này là đích thân tiến tới để tìm hiểu chứ không có mê tín, không có nghe xuôi theo lời nói của ai hết.

Nhãn tiền quang chiếu dắt tù tiến thân, ở trước mắt chúng ta lúc nào cũng có phần thanh điển sáng suốt, dắt cái phần hồn chúng ta tiến càng ngày càng tiến, càng ngày càng minh, càng ngày càng đi tới những cái nơi mà chúng ta muốn tới chứ không phải mê tín như những người thế gian nghe những sách tiên phật rồi về cúng quải, cái đó là thuộc về mê tín, chậm tiến tự đóng cái cửa phát triển của mình. Còn bên Vô Vi này không, nó dùng cái thanh điển nó tiến tới, nói nơi đó nó phải tiến tới đó. Nó tìm hiểu coi có sự thật hay là không, chứ nó không bao giờ chấp nhận nghe là để đó, nhưng mà nó sẽ tiến theo cái tiến trình của nó.

(Trích từ băng giảng của Đức Thầy -- Sài gòn ngày 27/04/1974)


----
vovilibrary.net >>refresh...