00000000L18

THIÊN ĐÀNG DU KÝ

THẦY ĐỌC VÀ GIẢNG - Ý CHỈ - Cuốn 1 - Hồi 1

06/10/1987

Đức Thầy giảng:

Hôm qua, một ngày ròng rã, các bạn cũng đã học hỏi không ít, và có những người trong thâm tâm cũng còn uất ức chưa thật sự cởi mở, chưa thấu triệt.

Vì sao chưa thấu triệt?

Vì ý muốn của con người quá nhiều, nhưng mà việc làm trước mắt thấy nó trái tai, gai mắt, có cái đúng có cái không, phân minh không rõ, thành ra, đâm ra nuôi dưỡng phần uất khí.

Cho nên, hôm nay là ngày rằm tháng 9, chúng ta hội tụ nơi đây, dọn lòng trong sạch, hướng thượng, phải bỏ tất cả những cái gì tâm tư riêng biệt; một uất khí hay những chuyện gì trong nội tâm đều xóa bỏ, để chúng ta hưởng ứng những lời giảng, và vạch cho chúng ta thấy Thiên Đường là gì, đi bằng cách nào?

Nhân dịp ngày rằm này, tâm thức của chúng ta có cơ hội, có duyên lành được hội tụ trong sự bất ngờ trong giây phút này để đọc lên cuốn Thiên Đường Du Ký, và cộng với người đã hành, trong thực hành và đã cảm thức, phân giải để cho trình độ của các bạn được hiểu nhiều hơn, và nắm đó để đi và quên tất cả thế sự, để trở về với chơn cảnh đời đời bất diệt mà trong đó có thật.

Nhơn gian mê lầm, chê, chấp, buồn, tủi… Khi mà chúng ta quán thông được Thiên Đàng thì Thiên Đàng ở đâu? Lúc đó các bạn thấy tâm của các bạn là Thiên Đàng, sung sướng vô cùng! Các bạn thiếu ăn ư, thiếu mặc ư? Không thiếu cái gì hết. Tại sao còn có sự tranh chấp? Tại sao còn sự mê lầm? [02:06]

Cho nên người sáng suốt nói người mê lầm là ngu muội là vậy! Ngu muội là sao? Có của không biết hưởng, có tâm không biết sử dụng, có phần trí sáng suốt không biết tiến về đó để khai thác nó, cho nên khao khát Thiên Đàng và chán ngán Địa Ngục. Rồi tranh chấp với họ mà không quán thông thì tranh chấp không được, mà muốn trở về thanh nhẹ thì nó bị dính líu rồi, làm sao trở về thanh nhẹ?

Cho nên những người tu Vô Vi khép mình vô tham thiền để tập trung phần điển quang của mình, và nó sẽ gia tăng chấn động lực nhanh hơn để nó hòa với thượng giới, rồi nó mới hiểu cái nguyên năng của bên trên đã và đang làm việc bằng cách nào; nhanh nhẹ hơn chúng ta gấp triệu, gấp tỷ lần. Mà chính chúng ta mờ ám, vài câu nói mà bực bội - Đó là sự tăm tối của cá nhân.

Nên hiểu và nên thấy, truy ra nguồn gốc của chúng ta là ở chỗ hoạt động vô cùng và không có bao giờ bê trễ, mà lúc nào cũng giàu lòng tha thứ và thương yêu. Giàu lòng tha thứ chỗ nào? Vì ta sáng suốt, chấn động lực vô cùng tiến hóa đó mới đem lại sự sáng suốt. Mặt trời vô cùng tiến hóa mới chiếu khắp các nơi; mặt trăng vô cùng tiến hóa, thu thập tất cả những chiều hướng hướng thượng thanh nhẹ thì mới phổ hóa ra một ánh trăng vàng cho mọi người tận hưởng của đêm trung thu. [03:45]

Cho nên chúng ta nhân dịp trung thu, chúng ta có mặt trăng, mặt trời trong tâm, chúng ta có sự chấn động lực để mở đường trung dung tiến hóa trên đại đạo, chúng ta phải tận dụng khả năng sẵn có của chính mình và để tiến hóa để hưởng cái lò lửa thanh quang đang ban bố vào tâm thức của mọi chúng sanh, sung sướng vô cùng!

Các bạn không thiếu gì hết. Không thiếu ăn, không thiếu mặc, mà chỉ có lo cái chuyện bao đồng mà cảm thấy thiếu mà thôi; thị phi, cảm thấy thiếu mà thôi; ích kỷ, cảm thấy thiếu mà thôi. Chớ kỳ thật các bạn không có thiếu cái gì hết, thừa ăn thừa mặc.

Đang sống trong Thiên Đàng mà nhân gian lại biểu hiện ra địa ngục, vì tâm cầu kỳ, tâm không cởi mở, tâm còn so đo; tu đạo thì muốn việc này, muốn việc kia, muốn việc nọ, mà không trở về với sự chơn giác sẵn có của chính mình để tận hưởng cái thanh quang mà mình có thể xây dựng cho nó tiến hóa tới vô cùng.

Cho nên nhìn mặt biết tâm. Các bạn phải nhớ sửa tâm đi, mặt các bạn sẽ đẹp, hồn các bạn sẽ sáng suốt.

Nhân dịp này tôi đến đây, tôi cũng tập trung tất cả những nguyên điển để hướng thượng mà bái phục những vị ở Bề Trên đã góp công xây dựng thành cuốn Thiên Đàng Du Ký. Chúng ta là người đọc lại và phân tách cho mọi người để hiểu rõ chơn lý là gì? Do ai đưa cho chúng ta? Kỳ thật, chúng ta phải đi mới đến. Cho nên phải bỏ tất cả những nghiệp tâm mới có cơ hội tiến tới chỗ đó!

Đây, tôi bắt đầu! [05:35]

Ý CHỈ

TIÊN CÔ NGUYÊN QUÂN

Giáng

Thơ

Đại Đạo vô tư giáng Thánh Hiền

Nguyên linh thiết phán tảo hồi thiên

Huyền cơ tự cổ bất khinh tiết

Ứng vận giai kỳ tứ bảo thiên.

Dịch

Đại Đạo vô tư giáng Thánh hiền

Nguyên linh Trời thẳm ngóng triền miên

Huyền cơ tự cổ khôn bày tỏ

Đợi gặp ngày lành mới chép biên.

Đức Thầy giảng:

“Đạo lớn vô tư”: Chúng ta tiến về vô vi là giải thoát, tức là đi về đạo lớn, luôn luôn phải vô tư. Những vị mà thành đạo là vô tư nó mới thành đạo. Cho nên, “vô tư giáng thánh hiền”: Khi chúng ta có vô tư rồi, cái tâm chúng ta thanh thản, chúng ta mới nhận được phần thanh quang của chư vị ở bên trên.

“Nguyên linh Trời thẳm ngóng triền miên”: Cái nguyên linh Ông Trời đang dòm thấy triền miên tại thế.

“Huyền cơ tự cổ khôn bày tỏ”: Cái huyền cơ nó có từ xưa rồi, và đã bày tỏ cho chúng ta. Lúc mà chúng ta có trình độ trở về nguyên linh thì Trời thắm ngắm triền miên.

“Huyền cơ tự cổ khôn bày tỏ”: Đó! Kể cả Càn Khôn đang bày tỏ cái huyền cơ từ xa xưa tới bây giờ.

“Đợi gặp ngày lành mới chép biên”: Cho nên các bạn khi ngồi thiền rồi, các bạn thấy sao thiền tôi thấy tôi sung sướng quá, tôi thấy tôi sáng quá, tôi thấy tôi nhẹ nhàng quá, cái chỗ này chỗ nào? Trời ơi! Làm sao tôi đem xuống thế gian cho mọi người biết được! Làm sao tôi dịch lại những cái này, những cái giây phút mà tôi đạt được cho những người anh em tôi được hiểu? Nhưng mà tôi đợi ngày lành tháng tốt, đợi mọi người đồng tu với tôi, đồng nhịp với tôi, tôi mới có thể tỏ bày ra những cái chuyện đó.

Cho nên những câu văn này từ ở bên trên đem xuống, không phải dưới thế gian mà có. [07:40]

Đức Thánh dạy: Đêm nay ta phụng mệnh Vô Cực Lão Mẫu mang Ý Chỉ xuống tuyên đọc, thần nhân phủ phục. Cung kính vâng lệnh chiếu chỉ của Vô Cực Lão Mẫu truyền răn:

“Nhớ thuở sơ khai mênh mang mờ mịt, rồi nhất khí hóa Tam Thanh, tức ba tầng thanh quang điển lành, tiếp đến Tam Thanh hóa thành Mộc Công ở phương Đông, Kim Mẫu ở phương Tây, Hoàng Lão ở Trung Ương, Hỏa Tinh ở phương Nam, Thủy Tinh ở phương Bắc, năm Lão đã thành, đạo trời vận chuyển.

Đức Thầy giảng:

Đó! Cho nên cái đạo trời nó không phải một thứ có thể làm được, nhưng mà tất cả đều phải hòa đồng nó mới có cái sức vận chuyển được.

Hai khí Mộc Công và Kim Mẫu hòa hợp mà sinh đẻ cùng nuôi nấng 96 nguyên linh mà lập thành thế giới. Đến nay, thế đạo tiêu tan, luân lý đạo đức của người đời bại hoại, khiến cho lòng Mẫu xót xa đau đớn.

Đức Thầy giảng:

Hỏi chớ… “Đến nay thế đạo tiêu tan, luân lý đạo đức của người đều bại hoại, khiến cho lòng Mẫu xót xa đau đớn”. Hỏi chớ đạo đức tiêu tan, thế đạo tiêu tan ở chỗ nào? Làm sao mà tiêu tan được cái đạo? Mà đã nói đạo trong tâm mà tiêu tan? Do tâm con người đã phân cách, tâm con người đã chia rẽ, tâm con người không có chịu quy nhứt thì nó phải tiêu tan. Cho nên thời cuộc này kia kia nọ, đó là sự động loạn, đó là do tâm của chúng sanh thôi! Cho nên chúng sanh mà chịu tu rồi thì mới hòa với tam khí, tam thanh ở bên trên, thì xây dựng Thiên Đàng tại thế. [09:31]

Nhưng rất may được thấy Thánh Hiền Đường ở Đài Trung, đã phụng mệnh lập đền khai giáo khuyến hóa bến mê, toàn thể bạn đạo dốc chí phát tâm, khí đạo lòa sáng trăng sao. Lại thêm trước tác sách Địa Ngục Du Ký in tặng khắp năm châu để hóa độ anh em bốn biển, văn chương trác tuyệt, lý đạo cao thâm, người người tranh nhau đọc đã khiến biết bao kẻ thức tâm tu đạo, công đức phổ độ nguyên linh thực quả lớn lao thay!

Đức Thầy giảng:

Chúng ta đang dự cái cuộc này, chúng ta cũng nhờ mấy cuốn sách này đã đổi tâm, đổi tánh và hướng thượng và hướng thiện nghiệp để lo tu tập. [10:08]

Tưởng nghĩ tới cảnh con đỏ đọa đày trần gian, trải gió sương đau khổ, tạo nghiệp triền miên, quả thực Mẫu không đặng cầm lòng.

Đức Thầy giảng:

Người mẹ thấy người con bơ vơ giữa biển cả thế nào, lúc nào cũng là đau khổ.

Cho nên vận Trời vừa tới ngày mồng 1 tháng 5 năm Kỷ Mùi (1979) liền mở Thánh Hội tại cung Vô Cực để họp bàn cùng Tam Tào. Sau đó hội nghị đã đi đến quyết định phải tiết lộ thiên cơ, là các chuyện thực xảy ra ở dưới Địa Ngục để người đời thấu tỏ, cho nên công đức khuyến hóa thực đã lớn lao vượt bực. Người đời nếu như lìa bỏ được ngả Địa Ngục, ắt leo thang mây lên cõi Thiên Đường. Bởi vậy giờ đây phong cảnh Thiên Đường…

Đức Thầy giảng:

Leo thang mây chớ không phải leo thang cây - Rõ chỗ này! Muốn leo thang mây thì cái tâm phải bỏ nghiệp, cái tâm phải nhẹ nhàng như gió mới tiến lên mây được. Mà tâm các bạn còn ôm sự tranh chấp thì không bao giờ các bạn lên mây được. Lên cây còn sợ té mà!

Cho nên chúng ta tu, phải buông bỏ tất cả. Các bạn còn trì niệm Phật, rồi đây rồi sẽ bỏ hết, trong tâm không giữ. Nhưng mà bạn hỏi chớ:

- “Trong tâm không giữ, lấy gì tôi làm ăn”?

- Giữ cái gì? Các bạn làm ăn cái gì?

- Làm ăn trong sự kích động và phản động của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mà thôi!

Các bạn có cái xác Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ , đó là làm việc đủ rồi! Không có phải lo âu, không có ôm cái phần hồn vô mà buộc nó, đóng khung nó trong cái chỗ lo âu đó.

Cho nên chúng ta, cái hồn nó nhẹ nhàng nó mới leo mây được, nó mới đi tới cái chỗ đó được, đi vô Thiên Đàng - nhẹ!

- Cái Địa Ngục do đâu?

- Do tâm! Sự tranh chấp nó tạo địa ngục, ghen ghét tạo địa ngục, thì chúng ta bỏ được những cái đó thì chúng ta leo thang mây lên cõi Thiên Đường. [12:12]

Bởi vậy giờ đây phong cảnh Thiên Đường tươi sáng lại được tiết lộ cùng thế gian, để dẫn đạo các nguyên linh trở lại Thiên Đường, cảnh hỗn mang nếu như hòa hợp được làm một khí, thì hẳn hưởng đặng đạo trời cực lạc.

Đức Thầy giảng:

Đó! Chúng ta phải biết ngồi chung với nhau, hòa khí với nhau thì chúng ta hưởng đặng đại đạo. À, “đạo trời cực lạc” rõ ràng trong tâm chúng ta.

Còn anh em tu mà phân giai cấp, người nói làm ông này, người nói làm ông nọ, để làm gì? Để đè bẹp lẫn nhau, thiếu hòa, thiếu nhẫn

Thì chúng ta phải nhớ và thấy rõ bao nhiêu cuộc cách mạng tại thế, ngày nay chúng ta ở đất Mỹ là chỗ tự do, không ai được chèn ép ai hết. Tại sao ta lại lấy những cái thị phi, ngoại lai để chèn ép cái tâm của chúng ta, chừng nào chúng ta mới tiến?

Thiên Đàng còn tự do hơn! Thế gian đã tự do; ở chỗ tự do chúng ta thấy sống thoải mái rồi, mà còn Thiên Đàng còn tự do hơn. Hỏi chớ, ta dại gì ta lại buộc cái tâm của chúng ta. Có cái ảnh hưởng tốt đẹp ở trên mặt đất này mà tại sao chúng ta còn buộc tâm chúng ta để làm gì? Tranh chấp để làm gì? Đặt vấn đề này, vấn đề kia, vấn đề nọ để làm gì? Để tạo sự ngu muội và giam phần hồn càng ngày càng bị đọa hơn! [13:38]

Nay Mẫu ban Ý Chỉ, ra lệnh trao phó trách nhiệm trước tác sách Thánh, ngày lệnh tới, mỗi lần gặp kỳ cơ bút do Phật Sống Tế Công hướng dẫn Thánh bút Dương Sinh dạo Thiên Đường, nếu như gặp du sinh tới phải mở cửa nghênh đón, không được trái lệnh. Ngược lại, kẻ nào phản bội ý Trời nhất luật nghiêm trị chẳng tha. Hy vọng toàn thể đệ tử Thánh Hiền Đường nhất chí trung thành một dạ trước sau, ngày sách hoàn thành sẽ luận công thăng thưởng”.

Kính mong không sao nhãng, cúi đầu tạ ơn.

Vận Trời ngày mồng 1 tháng 5 năm Kỷ Mùi (1979).

NGỌC CHỈ

KIM KHUYẾT NỘI TƯỚNG HỌ TỪ

Giáng

Thơ

Loan môn phụng mệnh trước thiên thư

Phổ hóa tam tào đạo bất hư

Địa Ngục du hoàn khai giác lộ

Thanh vân Thánh vực liệt Tiên cư.

Dịch

Phụng mệnh sách Trời cửa Thánh biên

Tam tào phổ độ đạo chân truyền

Dạo xong Địa Ngục đường mê ngộ

Đất Thánh mây xanh sống với Tiên.

Đức Thầy giảng:

Đó!“Phụng mệnh sách Trời cửa Thánh biên”: Nghĩa là người biên đó là cái cửa Thánh để tác chép những cái gì mà bên trên.

“Tam Tào phổ độ đạo chân truyền”: Tất cả phải ở trong cái tinh thần kết hợp mà để phổ độ truyền giáo cho chúng sanh.

“Dạo xong địa ngục đường mê ngộ”: Đó! Chúng ta đi xuống Địa Ngục rồi mới thấy cái sự mê nó tai hại vô cùng.

“Đất Thánh mây xanh sống với Tiên”: Chúng ta thấy đất Thánh, thấy mây xanh, nhẹ, sống với Tiên. Sống như Tiên vậy, nhẹ như vậy! [15:35]

Đức Thánh dạy: Đêm nay ta phụng mệnh mang sắc chỉ xuống tuyên đọc, thần nhân phủ phục.

Cung kính vâng lệnh chiếu chỉ của Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Linh Cao Thượng Đế.

“Trẫm ngự tại điện Linh Tiêu, lòng hằng ôm ấp thế đạo, vì từ lâu thấy trần gian đạo đức suy đồi, luân thường trụy lạc, Địa Ngục xây mãi mà vẫn không chứa hết lũ ác nhân.

Đức Thầy giảng:

Cho nên chúng ta thấy rằng, ngày hôm nay chúng ta còn sống, chưa chết, chưa chịu là ác, cứ nói ta là hơn, ta khôn, ta dữ, ta thắng hơn người khác, nhưng mà tới hồi chết mới biết mình là một ác nhơn rõ ràng. [16:16]

Chốn ở mới nơi Thiên Đường lại vắng vẻ không người tới. Nay gặp lúc Tam Tào phổ độ, Thiên Đạo giáng thế, nhân luân chấn hưng trở lại, cùng nhờ có Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trực thuộc sự cai quản cõi Nam Thiên đã ra công phát huy cơ bút khuyên đời, chăm lo in tặng kinh sách quảng độ bến mê.

Từ khi Địa Ngục Du Ký được ban truyền ra nhân gian tới nay, đạo lý xum xuê, thuyền từ quảng độ, kẻ nhận sự khuyến hóa mà bỏ ác theo thiện, cầu chân chính tu đạo đức thực là vô số kể, khiến lòng Trẫm vui mừng khôn xiết. Tình hình Địa Ngục đã phơi bày thế gian, cảnh Tiên nơi Thiên Đường giờ đây tiết lộ không còn trở ngại. Ngày mồng 1 tháng 5, Tam Tào kêu gọi mở Thánh hội họp bàn, có chư Tiên, Bồ Tát tham dự để lo việc phổ độ quần sinh đã đồng thanh nghị quyết cử Tam Tào chủ trương cai quản, gấp rút bày tỏ cho nhân gian thấy lại cảnh trí Thiên Đường tươi sáng, hầu sớm thiết lập nhân loại đại đồng. Do đó, đã tìm người linh ứng thoát tục, để có thể lãnh nhiệm vụ dạo Thiên Đường, thì thấy chỉ có Thánh bút, bởi vậy hội nghị đã ban sắc lệnh cho Thánh Hiền Đường đảm nhiệm việc hoàn thành sách Thiên Đường Du Ký. Ngày sắc chỉ tới ra lệnh cho Phật Sống Tế Công, hướng dẫn Thánh bút Dương Thiện Sinh dạo cõi Trời để thấy rõ phong cảnh sáng tươi, cùng hỏi Đạo cho rõ ngọn ngành hầu khuyên đời răn người. Để sách Thánh sớm hoàn thành cho nhân gian dưới gầm Trời hiểu thấu cái khổ của Địa Ngục, cái sướng của Thiên Đường mà đi vào ngả thiện, lên thang Trời thẳng tới Thánh địa mây xanh hưởng lạc thú tiêu dao vậy!

Khi giáng cơ bút trước tác Thiên Đường Du Ký, ra lệnh cho các cửa ngõ ba cõi Tam Tào gồm: Đất, Trời, Người, mỗi khi gặp du sinh tới, phải mở cửa nghênh tiếp, cùng hiệp tác soạn sách cho tới khi hoàn tất mới ngưng. Nếu như có kẻ trái lệnh, nhất luật nghiêm phạt chẳng tha. Mong chư sinh một mực trung thành giúp đạo lớn, ức vạn huân công từ đây có thể nhận được”.

Kính mong không sao nhãng, cúi đầu tạ ơn.

Vận Trời ngày mồng 5 tháng 5 năm Kỷ Mùi (1979)

THÁI THƯỢNG VÔ CỰC HỖN NGUYÊN GIÁO CHỦ

NGUYÊN THỦY THIÊN TÔN

Giáng

Thơ

Vô Cực hỗn nguyên nhất khí sinh

Nhân uân tạo hóa đạo hàm anh

Tiêu diêu Thánh cảnh nguyên lai địa

Cực lạc Thiên Đường ngọc điện thanh.

Dục đoạn luân hồi trảm lục căn

Tội nha khô diệt lễ thiên tôn

Hồng lô luyện tựu kim tiên khách

Thế đạo kham tu bát nhã môn.

Dịch

Vô Cực hỗn nguyên một khí sanh

Chan hòa Vũ Trụ đạo tinh anh

Tiêu dao Tiên cảnh nơi nguồn cội

Cực lạc cung Trời ngọc biếc xanh.

Muốn dứt luân hồi chém lục căn

Tiêu trừ mầm tội lạy Thiên Tôn

Luyện xong lò lớn thành Tiên Phật

Thế đạo gắng tu diệu pháp môn.

Đức Thầy giảng:

“Vô Cực hỗn nguyên”, là cái chỗ đó là thanh tịnh, đại thanh tịnh vô cùng. “Hỗn nguyên một khí sanh”: sanh ra tất cả hiện tại, một điểm linh quang chuyển hóa xuống thế gian.

“Chan hòa Vũ Trụ đạo tinh anh”: Phải biết cái đại linh quang chúng ta mới thấy rõ sự chan hòa Vũ Trụ. “Đạo tinh anh”, thì chúng ta tu, gom điển phóng, hướng thượng, thì mới có cái sự cảm giác và hiểu những câu nói này.

“Tiêu dao Tiên cảnh nơi nguồn cội”: Đó! Thanh nhẹ, ngồi đó mà không thấy ở đó, đi đâu mất rồi. Đó, nơi Tiên cảnh, nơi nguồn cội.

“Cực lạc cung Trời ngọc biếc xanh”: Ở chỗ đó là thanh tịnh vô cùng, mà “ngọc biếc xanh”, màu tươi đẹp, lúc nào cũng sống động.

“Muốn dứt luân hồi chém lục căn”: Chúng ta muốn tránh cảnh luân hồi thì không có nói chuyện thị phi, không có tranh chấp, không có đóng khung tại thế và không có nhắc đi nhắc lại cái chuyện thị phi của thế gian, thì cái lục căn nó mới được phát triển; là chúng ta chặt đứt, lấy cái gươm tình thương mà xây dựng cho nó mở lên.

“Tiêu trừ mầm tội lạy Thiên Tôn”: Chúng ta dẹp hết. Cái mầm sanh ra tội là do tánh, bệnh do tánh sanh, tội cũng do cái tánh mà tạo ra, rồi cái khẩu nghiệp nó mới mang ra càng ngày càng lớn rộng, rồi nó gút, nó buộc chúng ta. Thì chúng ta niệm Phật tiêu trừ ngay. Càng niệm Phật thay thế sự thị phi, sự chật hẹp trong nội tâm, cái sự luận thuyết bất chánh vá víu từ bên ngoài đem vô. Ăn học này kia kia nọ là đem những cái chuyện ở bên ngoài vô vá víu mà không có sử dụng cái chơn tâm của chính mình, không biết cái nguyên điển của mình liên hệ với Đại Linh Quang ở bên trên. Cho nên chúng ta tiêu trừ mầm tội là chúng ta phải hướng thượng, thì tự nhiên nó hết rồi, không có tạo tội nữa, không có làm những sự tăm tối nữa.

“Luyện xong lò lớn thành Tiên Phật”: Cái tâm của chúng ta luyện xong cái lò lớn là mở ra rồi hòa đồng với Thiên giới. Đó, đi con đường trung dung đại đạo thành Tiên Phật.

“Thế đạo gắng tu diệu pháp môn”: Ở thế gian chúng ta gắng tu thì tự nhiên là cái pháp môn càng ngày càng dịu.

Ban đầu chúng ta cứng đầu, chúng ta sân si, chúng ta buồn tủi, ghét nhau, tranh chấp; chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng, buồn bực, rồi mới ra thế đạo, tìm đường đi tu. Càng tu nó càng dịu, càng tu nó càng buông bỏ, nghiệp tâm không còn nữa mới thấy đó là cái pháp môn. Cái tâm con người từ quang của nó phát ra, nó thấy nó dễ chịu, nó không có bực bội, nó không có lo cái thân xác nữa. Nó lo cái phần chơn linh tiến hóa của nó, nó thấy càng ngày tội càng nhiều, càng nặng, thì nó phải hướng nhẹ, nó hướng thiện, nó vị tha, nó giúp đỡ tất cả mọi người và nó không có bày biểu những sự độc ác nữa, thì tự nhiên cái tâm nó hướng thiện, đó là một pháp môn.

Mà ngày hôm nay chúng ta lại có cái pháp môn hỗ trợ cho, khứ trược lưu thanh và tâm chúng ta dọn đường như đường lối như thế này là nó thành một cái diệu pháp rồi. [23:18]

ĐỀ TỰA

Sách nói: “Vật có gốc ngọn, việc có đầu đuôi, biết chỗ trước sau, ắt gần Đạo vậy”. (Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy, tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hỷ). Con người từ đâu tới, chết rồi đi về đâu? Các bậc Thánh triết xưa nay đức trùm trời đất, đạo quán cổ kim hẳn là biết rõ việc Trời đất, quỷ thần, cho nên mới thay Trời truyền đạo diệt trừ nghi hoặc, giải rõ mê lầm để cho nhân loại thấu tỏ lẽ sống chết. Tôn giáo hẳn thông suốt cái lý: “Sinh là đến, chết là đi”, bởi vậy chốn trần thế ngập tràn vật dục này nếu như không có tôn giáo hướng dẫn, hẳn là tâm linh nhân loại chẳng thể lắng trong mà trở về nguồn cội chân chính, cùng sáng lẽ đạo mà trở lại cảnh giới ban đầu. Căn cứ vào giáo lý của các tôn giáo, vào các vị đại giáo chủ đã qua đời, vào kinh điển luận bàn giải thích, vào các ấn chứng của các hành giả hẳn đều rõ ràng: “Động vắng chẳng thể bắt nắm”, cảnh thế gian vật chất thì thừa mứa, nhưng tinh thần lại trống rỗng, không nơi nương tựa, cho nên những hành vi sống hoang đàng, phạm vào tội lỗi tự nhiên gia tăng mau lẹ.

Dao Trì Lão Mẫu và Ngọc Đế nhìn thấy cảnh này, đặc biệt ban Ý Chỉ cùng Ngọc Chỉ ra lệnh cho Phật Sống Tế Công trước đây đã hướng dẫn Thánh bút Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường dạo Địa Ngục, nhìn tận mắt những cảnh thảm khốc của các kẻ bị quả báo, mà viết thành sách Địa Ngục Du Ký, để ngăn ngừa tội ác lan tràn, cùng khuyến khích mọi người làm điều thiện, hầu khi thang mây buông được đón lên cõi Trời tiêu dao ngoài trần thế. Nay lại du lịch Thiên Đường, mong tường thuật cảnh tượng những người làm lành được tiêu dao nơi cõi Trời.

Thái Thượng truyền dạy: “Họa phước không có cửa, chỉ do người tự chuốc; thiện ác báo ứng như bóng theo hình”. (Họa phước vô môn, duy nhân tự chiêu; thiện ác chi báo như ảnh tùy hình). Trong hai bản du ký thực viết đã quá rõ ràng. Người do Trời sinh đương nhiên về Trời, nên mới xây đường đạo ngay ngắn, bằng phẳng để cho những linh hồn đức độ cuối cùng về đây an nghỉ đời đời, đó là mong mọi người một mực nhắm đường đạo khang trang đi tới. Trong sách, ngoài việc tả chân phong cảnh Thiên Đường tươi sáng ra, còn có các vị Tiên Phật khắp mọi tầng Trời ứng thiên cơ thuyết pháp, hoa thơm đầy Trời, sen vàng ngập đất, đại đạo huyền cơ tiết lộ không chút giấu diếm. Chúng sinh có phước gặp được sách này, mong tĩnh tâm nghiên cứu học hỏi, gột rửa tính linh quay về nẻo sáng, Thiên Đường có lối, mau đi nẻo đạo thiện lành. Hy vọng chúng sinh hiểu rõ cội nguồn mà về Vô Cực, đó là tất cả ý hướng mong cầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn giáng cơ bút

Kính cẩn đề từ

Vận Trời ngày 16 tháng 12 năm Canh Thân (1980)

VÔ CỰC DAO TRÌ KIM MẪU

Giáng

Thơ

Dao trì Thánh mẫu Tiên Thiên thân

Biến thực bàn đào đãi thiện nhân

Tằng hiện Quan Âm cần độ thế

Từ bi cứu khổ khuyến tu chân.

Thiên Đường tĩnh địa yếu tầm căn

Triệt ngộ bản lai bất nhị môn

Du Ký thiên thiên truyền Thánh tích

Đức phong truyền văn mãn càn khôn.

Dịch

Dao Trì Thánh Mẫu cõi Trời thân

Trồng lắm đào Tiên đãi thiện nhân

Từng hiện Quan Âm lo độ thế

Từ bi cứu khổ khuyến tu chân.

Thiên Đường đất tĩnh tới nơi này

Nguồn cội nhớ cho lối chẳng hai

Du Ký từng chương ghi dấu Thánh

Đất Trời gió đức thổi đêm ngày.

Đức Thầy giảng:

Ở đây nói: “Đất Trời gió đức thổi đêm ngày”, là sao? Khi chúng ta thấy rằng đạo có thể chuyển trong tâm chúng ta bất cứ lúc nào, chớ không phải là chờ ngày chờ giờ tôi mới đi học đạo. Ờ, câu này là “Đất trời gió đức thổi đêm ngày”: cái đức của Trời Phật đã thổi để nhắc cho chúng ta đêm ngày chỉ có lo tu mà thôi. [28:40]

ĐỀ TỰA

Lành thay! Vô Cực thai nghén muôn vàn nguyên linh, thưở mờ mịt giáng phàm mang lấy kiếp người, ban đầu tánh trời thuần hậu, chất phác không quên nguồn cội, lúc sống ở đời, khi chết về Trời. Song vì cõi trần khí thanh mỗi ngày một giảm, khí trược gia tăng, tánh linh sáng sủa mất dần, lâu trở thành quên làng cũ là nơi nguồn cội cõi Trời, mê đắm bể dục sông yêu, nhận cõi hồng trần là chốn quê hương hoan lạc mới. Cho nên càng ngày càng bị chìm sâu, hành vi tội lỗi kết tụ nhiều khiến thân xác mang đầy tội ác, do đó không thể không thiết lập Địa Ngục mà gạn đục khơi trong, hầu phục hồi lại tánh trời thuở ban đầu. Để quảng độ bến mê, Mẫu từng hiện thân làm Quan Âm và các Thánh, tìm tiếng kêu cứu khổ mà tùy duyên hóa độ.

Ngày nay khoa học kỹ thuật tiến bộ, người ta lại càng ỷ vào tài năng toan tính đoạt mệnh trời, cho nên phải biết tiếc đạo đức bị coi nhẹ mà lo khôi phục pháp thức xưa. Vì tính linh ngày một chạy theo tính vật nên tội lỗi chép hàng kho sách không hết, cùng Địa Ngục chứa đầy người, thực quả khó kêu than.

Mẫu nguyện muôn vật trở lại nguồn, vạn nẻo quy về một, vì không nỡ để bản tính chúng sinh mê muội, lầm đường lạc lối gây nhiều tội ác, cho nên trước sai Tế Phật hướng dẫn Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường dạo Địa Ngục dò tìm, thâu thập chứng cớ, rồi đem những hình phạt khổ đau của các tội hồn, công khai tiết lộ cho người đời rõ, hầu ngăn ngừa các hành vi tội lỗi từ trong trứng nước, cùng thanh lọc lòng dục. Nay, lại ban Ý Chỉ ra lệnh viết sách Thiên Đường Du Ký, Tế Phật hướng dẫn Dương Sinh dạo xem cõi Trời, rồi đem phong cảnh thực sáng tươi đẹp đẽ chốn Thiên Đường tiết lộ cùng nhân gian, hầu kêu gọi lòng người hướng về nẻo thiện cho tâm linh thăng hoa, nhân cách cao thượng, biết rõ nẻo sáng mà hướng tới, để sau khi qua đời, tánh linh được vãng sinh cõi Vô Cực Thiên Đường, tiêu dao tự tại không còn bị luân hồi.

Sau gần hai năm, Dương Sinh trải mọi gian lao nguy khốn, bàn chân lưu dấu khắp các từng Trời sách mới hoàn thành, Mẫu được yên lòng. Đào Tiên vườn Dao Trì vừa đúng lúc chín, đợi chư vị duyệt lãm xong sách Du Ký, hiểu rõ nguyên căn nguồn cội, dốc lực thi hành Thánh đức để tu đạo lớn, hẳn là: Sống, ở nơi thế giới vô ưu; thác, về chốn Cực Lạc Thiên Đường, muôn vàn không phụ Mẫu là nhờ ở tấm lòng trông mong vậy. Đấy là lời tựa.

Vô Cực Dao Trì Kim Mẫu giáng cơ bút, kính cẩn đề tựa.

Vận Trời ngày 16 tháng 12 năm Canh Thân (1980)

Đức Thầy giảng:

Cho nên, sống ở thế giới vô ưu; vô ưu là cái tâm của chúng ta không có nên lo, không có lo cái chuyện gì hết, chuyện gì của Trời Phật đã lo hết rồi. Chúng ta xuống đây thực hành bi, trí, dũng, rồi chúng ta tiến hóa trở về. Đó! Chớ không có nên ôm cái chuyện này lo, chuyện kia lo; lo thét rồi là chôn sống lấy mình là vậy. [32:21]

QUAN ÂM ĐẠI SĨ

Giáng

Thơ

Như Lai tái thế thuyết chân kinh

Phật pháp vô biên tẩy nhĩ thinh

Thánh bút phi loan thành bảo điển

Dương Sinh thao cô đức thanh hinh.

Phổ sái cam lâm liễu độ dương

Thân khinh nghiệp tĩnh tức Thiên Đường

Phong quang tuyệt thế tâm khai lượng

Tây phương cực lạc bản cố hương.

Dch

Đức Phật tái sanh giảng chính kinh

Rửa tai diệu pháp lắng nghe tinh

Giáng cơ sách quý Dương Sinh viết

Thánh bút vung tay nghiệp đức thành.

Mưa pháp thấm nhuần khắp bốn phương

Nghiệp yên thân nhẹ tức Thiên Đường

Sáng bừng tâm đạo nơi trần thế

Cực lạc Tây phương vốn cố hương.

Đức Thầy giảng:

“Đức Phật tái sanh giảng chính kinh”: Đức Phật đã tu nhưng mà nguyện cứu đời, phải tái sinh tại thế gian. “Giảng chính kinh”, là đưa một câu là dẫn tới Thiên Đàng, mách đủ ngọn ngành cho chúng sanh biết.

“Rửa tai diệu pháp lắng nghe tinh”: Phải lo tu, lo tu, lo tu mới rửa sạch cái tai, lỗ tai trần trược của mình thì mình mới tiến về diệu pháp, mình mới nghe được cái kinh kệ.

“Giáng cơ sách quý Dương Sinh viết”: Giáng cơ, Dương Sinh đã cầm cái bút cơ mà để viết ra những sự thật của Thiên Đàng.

“Thánh bút vung tay nghiệp đức thành”: Thánh bút là cái nơi mà đem giáng những câu văn thật sự của Thiên Đàng, Địa Ngục, mà “vung tay nghiệp đức thành”, là lúc đó hướng thiện nghiệp. Cho nên cái đức càng ngày càng cao và thành tựu.

“Mưa pháp thấm nhuần khắp bốn phương”. Mưa pháp, ai đọc, ai nghe đây? Nãy giờ chúng ta đang ở đâu? Đang ở trong mưa pháp thấm nhuần khắp bốn phương, nó sung sướng nhẹ nhàng trong mình.

“Nghiệp yên thân nhẹ tức Thiên Đường”: Cái nghiệp chúng ta yên rồi cái thân chúng ta nhẹ, đâu cũng hoàn tất. Sự báo hiếu này kia kia nọ lo đầy đủ hết rồi thì nghiệp yên thân nhẹ tức Thiên Đường. Đó! Nó nhẹ nhõm mà còn thiếu nợ một đồng xu cũng không có ra đi được.

“Sáng bừng tâm đạo nơi trần thế”: Lúc đó sáng bừng tâm đạo, ở thế gian nhưng không phải ở thế gian.

“Cực lạc Tây phương vốn cố hương”: Chúng ta mới thấy là cái quê hương cũ của chúng ta là Tây phương, nghiệp trần đã trả hết rồi thì cái tâm lúc nào cũng là ở nơi đó, chớ không có đi đâu, không có sợ chuyện luân hồi nữa. [35:07]

ĐỀ TỰA

Đức Phật lấy từ bi lập giáo, pháp môn mở rộng vô cùng; cửa Thánh lấy nhân ái làm hoài bão phổ độ chúng sinh dưới gầm Trời, hình thức giáo lý tuy có chỗ dị biệt, song nội dung hiệu năng công quả như nhau, đó là nhờ tùy hoàn cảnh mà thích nghi, tùy phương tiện độ chúng sinh mà truyền pháp. Nếu như ta không độ hết chúng sinh thì chẳng thể thực hành được hạnh nguyện lớn lao của Phật, và muốn độ hết chúng sinh phải sử dụng sức mạnh của vô lượng pháp môn, bởi vậy ngay từ thời xa xưa kinh sách đã lắm như rừng, nhiều vô số kể nên cần phải biết dùng tri thức và pháp thức mới. Kim sắc nhọn xưa nay cùn nhụt thì phải biết dùng kim thuốc mới có thể trị dứt tận gốc căn bệnh của nhân loại hiện thời, muôn bệnh có lui, mùa xuân mới hồi phục.

Tự cổ chí kim, thuyết Thiên Đường Địa Ngục đã hằng in sâu vào tâm khảm mỗi người, chỉ tiếc rằng kinh điển chuyên chở, dân gian truyền tụng thảy đều không rõ ràng, thiếu liên tục nên chưa thể thấy được đầy đủ các khía cạnh của vấn đề, khiếm khuyết hẳn loại kinh sách thiêng liêng tôn kính để độ chúng sinh, khiến người đời lờ mờ chẳng rõ được đâu là mục đích, trầm luân ba đường sáu ngả luân hồi mãi mãi. Chư Tiên Phật cõi Trời nhìn cảnh tượng này liền mở Thánh hội Tam Tào họp bàn cùng đồng thanh quyết nghị là phải đem phong cảnh tươi sáng cõi Thiên Đường tiết lộ cùng thế gian, để phấn chấn tâm đạo mọi người hưng khởi, thông suốt, tôn kính đạo Trời, hầu được siêu thăng mỗi khi ngưỡng vọng Thiên Đường là cõi tiêu dao tĩnh lặng vô cùng.

Sách có nói: “Muốn tận dụng vật gì, trước phải lo bồi đắp sửa sang cho nó”. Muốn tuyển chọn người phàm để dạo ba cõi chẳng dễ dàng, ngoại trừ kẻ có hạnh nguyện cứu đời lớn lao, còn phải có thiện căn, trí tuệ cùng tính linh trong sáng, mới có thể đảm đương trọng trách của Thần Thánh trao cho. Cuối cùng, kết quả của cuộc tuyển chọn người thích hợp nhất để đóng vai trò, là thánh bút Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường. Và hội nghị đã ra lệnh đúng ngày mồng 5 tháng 5 năm Kỷ Mùi (1979) Tế Phật phải hướng dẫn Dương Thiện Sinh dạo ba cõi, cùng học hỏi kinh nghiệm du hành thỉnh kinh của Đường Tăng Tam Tạng đã tìm pháp, hỏi đạo để giáo hóa đời sau. Trải qua biết bao thăng trầm, bữa nay sách mới hoàn thành, thiên hạ lại có thêm cuốn kinh quý để phổ độ chúng sinh. Chư Tiên Phật thuộc các từng Trời đều tán tụng không ngớt, khắp nơi giành nhau loan báo tin mừng, ngả luân hồi mở lẹ cửa giác ngộ, biển khổ mênh mang, mờ mịt hân hoan thắp sáng đèn từ đuốc tuệ, chúng sinh trải qua vô lượng kiếp, bữa nay duyên đến được đọc sách này; tam giáo được chứng, Nho gia thành Thánh, Đạo gia thành Tiên, Thích gia thành Phật, mọi người thuộc cõi Trời đều rất hân hoan, đua nhau đọc tụng không ngừng.

Báo cáo sách du ký đã hoàn thành, Tam Tào đại phóng hào quang rực rỡ, sen vàng cùng cỏ thiên Linh Chi bừng nở khắp nơi, lòng ta vui mừng khôn tả, vì Biển Nam từ nay lại có thêm một chiếc thuyền từ to lớn để độ hết thảy chúng sinh dốc tâm phát nguyện. Sách quý đã in xong, cẩn trọng nói vài lời tán tụng thánh đức.

Nam Hải Quan Âm Đại Sĩ giáng cơ bút

cẩn tự

Vận Trời ngày 16 tháng 12 năm Canh Thân (1980)

HỒI MỘT

DẠO CỬA NAM THIÊN NGHE ĐẠI THÁNH THUYẾT PHÁP

Phật sống Tế Công

Giáng ngày 9 tháng giêng năm Kỷ Mùi (1979)

Thơ

Linh du thiên giới thưởng phong quang

Thoát khứ trần lao tục lự vong

Phỏng đạo triều sơn khai giác lộ

Loan môn Thánh địa giá từ hàng.

Dịch

Phong cảnh Thiên Đường thử dạo chơi

Trần gian lao khổ đã xa rời

Lên non hỏi đạo đường mê thoát

Đất Thánh thuyền tâm cửa Phật bơi.

Tế Phật: Hà hà… thăm xong các điện ở dưới Địa Ngục trở về, cảm giác còn nhớ rõ hung khí cõi âm dày đặc khiến nghẹt thở, nếu ngã bệnh hẳn là không thầy thuốc nào chữa nổi, chốn khủng khiếp này chắc chắn không một ai dám tới thăm lần thứ hai. Sau khi dẫn Dương Sinh dạo Địa Ngục về, đã giúp nhiều hồn quỷ siêu thăng, người đời cũng bỏ ác theo thiện giảm thiểu được biết bao chủng tử khỏi tái đầu thai Địa Ngục. Địa Ngục dĩ nhiên không được hoan nghênh, mọi người đều chùn chân không dám tới, chỉ hăm hở muốn lên cửa Thiên Đường, hồi hộp thăm dò để được tỏ tường. Sau khi tìm hiểu kỹ các hang cùng ngõ hẻm xem thử có nổi cơ duyên, thì nay thấy quả những nơi đó chúng sinh đều quay đầu hướng về nẻo đạo, mong leo thang mây vào cửa nhà Trời. Thật là điều ước đã được chiều lòng, bữa nay dịp may đã đến quyết đẩy then cài, xô cửa Thiên Đường, đón tiếp kẻ thiện vào. Ha ha, cửa nhà Trời bị ta phá khoá vạn năng, chẳng còn ai dám ngăn đường cản lối. Này Dương Sinh, từ giờ về sau con với ta có thể lui tới Thiên Đường, mở rộng tầm mắt ngắm phong cảnh đẹp thỏa thuê. Sách Địa Ngục Du Ký từ khi xuất bản, phát hành tới nay, công đức giáo hóa vô lượng, vì đọc xong sách mọi người đều biểu lộ thiện tâm, hào quang xông thẳng cõi linh thiêng. Thượng Hoàng Ngọc Đế không thể không mở cửa Thiên Đường xem xét, chúng ta cũng nên nhân cơ hội này tiến vào coi cho biết, dám đảm nhận việc lớn lao là vì thầy hy vọng con vững tinh thần, nuôi chân khí hầu dễ bề cùng thầy dạo chơi Thiên Đường. Hẳn con đã thấy đài sen này to lớn thêm lên, hào quang sáng chói lòa cả mắt người, có thiện tâm, có đại nguyện mới có nổi vinh hạnh nhận lãnh trách nhiệm viết sách Thiên Đường Du Ký. Giờ đây thầy xin vâng lệnh Đấng Tối Cao đưa con lên dạo Thiên Đường, mau lên đài sen.

Dương Sinh: Thưa Ân Sư, đã lâu không được cùng Ân Sư đàm đạo, biết bao tưởng nhớ, hôm nay vâng lệnh dạo chơi Thiên Đường để viết kho sách báu, con thấy trách nhiệm vô cùng nặng nề, nếu như con không đương nổi, xin Ân Sư rộng lòng tha thứ.

Tế Phật: Tình thầy trò như nghĩa cha con, vì con đã dốc lòng nghe lời thầy, nên thầy cũng thường âm thầm chuẩn bị linh quang, hôm nay chúng ta cũng chung lo trách nhiệm này, chỉ cần một mực chân thành tin tưởng, đường ta đi sẽ thuận buồm xuôi gió, con đừng đắn đo, ta đã chuẩn bị sẵn một bình nước Trời, con uống trước đi để tẩy ruột, rửa bao tử trừ sạch bụi nhơ mới có thể lên Thiên giới, con uống mau đi.

Dương Sinh: Đa tạ Ân Sư đã ban cho con nước phép, uống vào liền thấy tâm thân trong mát, tinh thần mạnh mẽ, thanh thoát muốn thành Tiên.

Tế Phật: Con thật là có phước, nếu như không uống nước này, thân phàm quá nặng, đài sen bay không nổi. Thôi lên đài sen mau, chúng ta bắt đầu mở cuộc hành trình.

Dương Sinh: Con đã chuẩn bị xong, có cần nhắm mắt nữa không thưa thầy?

Tế Phật: Không cần, Thiên Đường khác xa Địa Ngục, dọc đường con có thể nhìn ngắm phong cảnh một cách tự nhiên, trừ phi gặp sức gió quá mạnh, con có thể nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Sinh: Dạ dạ, con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường… Trôi nổi giữa không trung, nhìn xuống dưới mây thấy lấp lánh hằng hà sa số ánh đèn, cảnh đêm trần thế thật là tuyệt diệu, ánh kim quang ngôi Thánh Hiền Đường ngời chiếu hư không như mặt trời tỏa bóng cầu vồng, tựa ánh đèn pha chiếu sáng. Trước mặt, mây xanh trùng điệp, Thần Tiên thong dong qua lại, gặp chúng tôi đều chắp tay vái chào cùng gật đầu nở nụ cười tươi.

Tế Phật: Đây là những vị Thánh Thần quá vãng trên không, thế giới huyền diệu này người đời nhìn không tới.

Dương Sinh: Tiếng gió vi vu, chớp mắt đã tới chốn này. Cớ sao khối đỏ phía trước, khí nóng thiêu người lại có lắm Thần Tiên, Bồ Tát qua lại mà không hề cảm thấy nóng là gì. Chỗ này giáp giới cửa Nam Thiên, phương vị của Trời, do ngũ hành định chốn, cửa Nam Thiên thuộc cửa lửa, tất cả thần linh đều phải qua cửa này, nếu như không đủ công lực, không cách chi qua nổi. Trời chia “Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung” cùng năm cửa, bốn cửa đóng chặt, chỉ trừ cửa này đi lọt, nên những kẻ công lao tu đạo không đủ, khó qua khỏi lò luyện lửa của cửa Nam Thiên. Còn con nhờ đã uống nước Trời nên hy vọng chống đỡ nổi sức nóng này, chớ có sợ hãi, chúng ta mau rời đài sen, tới cưỡi mây để vào cửa.

Dương Sinh: Thưa Thầy, kẻ giữ cửa đằng trước kia giống hệt Tôn Hành Giả trong Tây Du Ký, tay cầm gậy Kim Cô múa may, nhảy nhót không ngừng, y như cản đường ngăn lối.

Tế Phật: Không phải, kẻ đó chỉ biểu diễn công phu đấy thôi.

Dương Sinh: Chắc người đó là Tôn Hành Giả?

Tế Phật: Đúng đấy.

Dương Sinh: Tôn Ngộ Không vốn là nhân vật bịa đặt của tiểu thuyết, giờ đây tại sao lại xuất hiện thật ở cửa Nam Thiên?

Tế Phật: Sự thực người đời hiểu sai ý, sở dĩ Tôn Ngộ Không bị Tam Tạng pháp sư thâu phục đi theo là bởi lẽ một đằng là một con khỉ trong núi, một đằng là một người tu đạo muốn vượt đường qua phương Tây. Tâm Phật nhất định đi theo tâm khỉ (tâm phàm) nhảy nhót khiến phải trải qua nhiều quỷ nạn thử thách như tiền tài, sắc đẹp mới có thể chế ngự được cái tâm khỉ, ý ngựa đó, vì chỉ khi nào thâu lại được sự phóng tâm của nó mới có thể quy tâm nó về với sự thanh tịnh mà thôi. Cái tâm khỉ động loạn này rất khó khắc phục mà một sớm ngộ được sắc tức không, không tức sắc, đường tây du mười tám ngàn dặm, chỉ một sát na đã ở ngay trước mắt. Sự việc Tôn Ngộ Không theo thánh tăng Đường Tam Tạng ngụ ý là: “Nói thì có vật mà nhìn chẳng thấy hình”, người đời chớ khinh thị.

Dương Sinh: Nguyên lai sự việc như sau… Đại Thánh cười ha hả bước ra nói…

Đại Thánh: Hoan nghênh Tế Phật cùng thánh bút Dương Thiện Sinh đã tới, hai vị phụng mệnh Thánh Thượng lên xem phong cảnh Thiên Đường để viết kinh báu khuyên đời. Cửa Nam Thiên cũng đã nhận được sắc lệnh của Vô Cực và Kim Khuyết, từ ngày mồng 5 tháng 5 nên đã chuẩn bị nghênh tiếp hai vị lên thăm viếng cõi Trời. Sự đón tiếp bữa nay có phần thiếu long trọng, mong lượng thứ cho.

Tế Phật: Xin Đại Thánh chớ quá bận tâm, hôm nay thầy trò chúng tôi phụng mệnh lên xem phong cảnh cõi Trời, phỏng vấn ba giới Thánh Thần, Tiên, Phật để mong sáng tỏ được đường lối tu đạo huyền bí quan trọng, hầu khai hóa chúng sinh hạ giới sớm trở lại bản vị Thiên Đường. Sau này sẽ còn luôn lui tới cửa Nam Thiên hỏi đạo chư Thiên, hẳn sẽ còn quấy rầy nhiều, xin Đại Thánh hoan hỉ mở cửa ban cho phương tiện.

Đại Thánh: Thiên Đường vốn không cửa, chỉ có lửa bốc cháy cao phía trước, nếu như kẻ không ngộ chân lý hư không, thân còn mang nặng nghiệp đến chốn này ắt bị thiêu đốt, toàn thân bốc cháy như cây đuốc, lại còn bị ném xuống phàm trần hay Địa Ngục.

Dương Sinh: Kính xin Đại Thánh cho biết về nhiệm vụ trấn giữ cửa Nam Thiên của ngài gồm những gì?

Đại Thánh: Hàng ngày ba giới đạo cao, tâm thành vào ra rất nhiều kể không hết. Như thượng giới cao chân nhờ đạo quả tròn đầy, tới lui tự do, không bị hạn chế, trung hạ giới thần thánh vì đạo quả chưa đạt mức viên thông, tiêu dao cảnh giới ra vào ắt phải trưng bằng cớ chẳng thể lộn xộn, bởi lẽ gậy sắt của tôi đây lợi hại vô cùng, cho dù Tiên Phật thấy gậy này cũng phải tháo lui, vì thế nó còn được gọi là gậy Kim Cô, hoặc gậy quý kim cương không gẫy. Ngoài việc canh giữ cửa Trời, tôi còn nhiệm vụ coi xét hạ giới hồng trần, nhân loại gây tội ngợp Trời. Gần đây rất hiếm những vị tâm thành đạo cao, chỉ giống như Ngộ Không thuở xưa lúc chưa ngộ đạo, nên chẳng có được chút hy vọng như ý mong cầu.

Dương Sinh: Thầy trò chúng tôi hôm nay phụng mệnh viết sách Thiên Đường Du Ký, đưa bước tới cửa Nam Thiên, mọi việc xin Đại Thánh chỉ dạy cho, kể cả thuật tu đạo một cách tổng quát và chính yếu.

Đại Thánh: Nếu sách Thiên Đường Du Ký viết xong, khả năng giác ngộ về “không” của tôi có thể làm cho yêu ma đau buồn mà chết khiến nhiều người hưởng ứng, vãng cảnh Thiên Đường, nhận chân tu đạo, một sớm một chiều có biết bao người tu thành chính quả muốn lên Thiên Đường.

Dương Sinh: Được vậy thì may lắm, cõi Trời sẽ có thêm nhiều bằng hữu, há còn sợ chi phiền muộn nữa.

Đại Thánh: Xin chớ cho là gặp quái, người thấy tôi giống chi? Chắc hẳn người đã gặp quái phải không?

Dương Sinh: Gặp Thánh, gặp Thánh.

Đại Thánh: Ha ha, bàn hai chữ tu đạo, một lời khó hết, nếu như tôi có bảy mươi hai phép thuật biến hóa, đều khó vượt qua núi ngũ chỉ của Phật Tổ. Tu đạo dưới trần hẳn là người cũng có bản lãnh thông thiên chi đó. Nếu như không thực tế giữ giềng mối ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín của thế gian hẳn khó thoát khỏi quyền hạn của khí số ngũ hành, cũng sẽ vô phương tu thành chính quả. Trong tâm mỗi người đời có nuôi sẵn một con khỉ, suốt ngày nhảy nhót, không chịu giữ quy củ, chỉ tưởng nhìn, tưởng ăn, tưởng sờ, tưởng trộm, nghĩ bậy, nghĩ bạ, không có lấy được một khắc yên tịnh. Chỉ thích ở tại gốc cây nhún nhẩy đánh đu, vô phương lên được mây xanh, tiến thẳng vào cửa nhà Trời. Sở dĩ tên tôi là Ngộ Không cũng có ý kêu gọi lòng người phóng lên không, chẳng nên chấp chước mê lầm hầu tránh được “lòng khỉ ý ngựa”, khỏi bị lôi cuốn vào vòng tội lỗi oan khiên, lúc chết ma quỷ ám thân đeo theo bụi trần, thể xác ô uế chợt tới cửa Nam Thiên gặp lửa Bính, Đinh phương Nam thiêu đốt tiêu tan chẳng thể thâu hoàn, trừ khi thân kim cương mới còn để mà lăn trở lại trần, chẳng phải Ngộ Không đây vô tình xô xuống. Cho nên kẻ nào vào cửa Nam Thiên hãy lo tu để bảo tồn thể tính thanh tịnh mới có thể tiến vào. Thượng giới cao sáng chân thực, nên thân thanh tịnh là thân huyền diệu của không trung, đã đắc đạo “ngộ không”, ta không có quyền cấm cản cũng không hề xua đuổi, nên mặc sức tự do ra vào. Giới trung hạ giữ phẩm vị thần linh, vì thân còn là thân huyền giác, nên không thể tới cảnh ngộ không, nên phải trình bằng chứng khi ra vào. Người đời tu đạo cũng chẳng khó khăn cho lắm, chỉ cần không mỏi mệt vì tính dục cùng vọng niệm, đều là có thể tự mình vượt qua sự kiểm soát này.

Dương Sinh: Đại Thánh nói thật là chí lý, nhìn trên đầu Ngài thấy còn buộc một cái khuyên vàng của Phật Tổ ban cho. Không trấn lòng khỉ ý ngựa ắt sẽ bị cụt cẳng trước cửa Nam Thiên, dù có gãi tới gãi lui cũng không thoát được. Tu đạo như trèo thang mây, không lay không động, từng bước từng bước hướng thượng, tự nhiên đạt tới Thiên Đường. Lòng khỉ ý ngựa trừ diệt khó quá, vùng vẫy như ngựa trói ở trên thang, trông thấy ai dám lên, người đời ngộ chăng, mới tới ngả lên Thiên Đường, trước rửa sạch hai chân, an định tâm thần, mở rộng mắt huệ, nước pháp ngập tràn thánh thể, dầu Tôn Ngộ Không đứng gác ở cửa Nam Thiên, cũng chẳng còn giở được phép gì ra ngăn cản, phải không?

Đại Thánh: Phải, phải, những bậc đạo hạnh cao siêu như vậy tôi sẽ đích thân làm lễ nghinh tiếp như bữa nay tôi mừng đón hai vị vậy.

Tế Phật: Ha ha, bữa nay dạo chơi Thiên Đường, họp mặt cùng Đại Thánh, được Đại Thánh ban cho quá nhiều lời chỉ giáo. Tiếc rằng giờ chúng tôi phải trở lại Thánh Hiền Đường, hy vọng sau này còn nhiều dịp tái ngộ, chúng tôi sẽ được vào cửa thăm cùng tìm hiểu những điều muốn biết. Dương Sinh hãy mau bái từ Đại Thánh.

Dương Sinh: Thần Giáp Sắt ngoài cửa Nam Thiên lớp lớp vây tứ phía, kính cẩn trang nghiêm, song vẻ mặt lạnh lùng khiến con sợ quá.

Đại Thánh: Đó là binh tướng nhà Trời có chi mà sợ.

Tế Phật: Cảm tạ Đại Thánh đã ban những lời chỉ giáo quý báu, xin bái từ.

Dương Sinh: À, thế ra binh tướng nhà Trời xếp hàng kia là để đưa tiễn thầy trò ta.

Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con lên rồi, xin Ân Sư trở lại Thánh Hiền Đường.

Tế Phật: Vừa mở mắt huệ, đã thấy tất cả vẻ mỹ lệ của phong cảnh Thiên Đường, quả thực không giống cảnh trần gian. Dương Sinh chớ mềm lòng nản chí, phải gắng gỏi theo đuổi đạo xa, thúc ngựa ra roi mạnh tiến ngả đường dẫn tới cõi Trời. Chớ đòi hỏi phải có bạn đồng hành cùng đi ta mới đi. Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác. [58:20]

Hết cuốn 1 - ID# 00000000L18


----
vovilibrary.net >>refresh...